Trước tình cảnh sống chết, kỹ năng diễn xuất của Đỗ Vân Đình hoàn toàn bộc lộ ra. Cậu không mở mắt ra, vẫn mang dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ trả lời: “Ai vậy, không biết…”
Nói xong, cậu duy trì nhịp thở dài bình ổn, dựng tai nghe động tĩnh của Cố tiên sinh. Một lúc lâu người bên giường vẫn không lên tiếng, sau đó như bị câu này của cậu lấy lòng, tay dém góc chăn đắp kín cho cậu hơn.
Túng Túng duỗi tay ôm chăn, được người bên cạnh hôn nhẹ lên trán.
Cố Lê trầm giọng ừ một tiếng, dường như đã hài lòng, động tác xoa đầu cậu cũng vô cùng dịu dàng. Đỗ Vân Đình vẫn đang cố gắng nghe, nghe thấy hắn đứng dậy đi về phía phòng tắm, hiển nhiên là tâm trạng đã khá hơn nhiều nên bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Đỗ Túng Túng: […]
Cậu nói với 7777: [Cố tiên sinh dễ dỗ thật.]
Chỉ hai câu này, mà đã có thể dỗ cho lòng nở hoa.
7777 cũng cảm thán, [Cũng chỉ bây giờ mới dễ dỗ.]
Nếu lớn hơn chút nữa thì không cần cậu dỗ đâu.
Trực tiếp làm cậu luôn.
Đỗ Vân Đình rất tán thành. Bây giờ tuổi Cố tiên sinh vẫn chưa lớn lắm, mặc dù trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa, nhưng vẫn chưa tới thì Thất Khiếu Lung Linh*. Nếu lớn hơn chút nữa, hắn sẽ nhìn thấu những tâm tư nhỏ này của mình, cơ bản không dùng cách tra hỏi trong mơ như vậy để thăm dò đâu.
(*Thành ngữ TQ, ý chỉ thông minh trưởng thành hoàn toàn, nghĩa đen là bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258832/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.