Đỗ Vân Đình vẫn chưa hiểu, một tay cầm vòi hoa sen một tay đặt dưới lông đuôi mịn mượt của nó, hỏi: “Sao thế?”
Biểu cảm trên mặt cậu nhóc thay đổi, cứng ngắc rũ đuôi xuống rồi thấp giọng trả lời: “Không…”
Cậu nhóc bị cú sờ vừa rồi dọa cho run rẩy, lặng lẽ không tiếng động dời cái đuôi bự đi. Đỗ Vân Đình lau tóc cho nó, nhịn không được lại thuận tay xoa đôi tai nhọn nhọn dựng đứng trên đỉnh đầu. Lúc này lỗ tai đã bị nước thấm mềm ẩm ướt, Đỗ Vân Đình sợ nước chảy vào trong tai bèn nói với nó: “Chờ chút nhé.”
Cậu tìm hai tờ giấy trong phòng, cuộn thành hình phễu nhỏ rồi che tai sói của Thương Lục lại.
Cậu nhóc im lặng cúi đầu im lặng, khéo léo dùng tay đè mép phễu, không hề nói một câu nào.
Mãi cho đến khi Đỗ Vân Đình dùng khăn mặt lau khô cho nó, lại lôi máy sấy ra thì vẻ mặt nó mới hơi sững lại, cứ như đứng ngồi không yên.
“Dùng… Cái này?”
“Sấy một chút thôi.” Đỗ Vân Đình ấn nút khởi động, “Nếu không tí nữa đi ngủ sẽ rất lạnh.”
Tố chất cơ thể của nhân loại mới mạnh hơn nhiều so với nhân loại cũ, cơ bản là không có các loại cảm mạo, phát sốt. Nhưng Thương Lục thích nghe cậu dùng giọng điệu ân cần nói chuyện với mình như vậy, dường như tiếng nói toát ra sự dịu dàng khiến trái tim cậu nhóc cũng bình tĩnh lại.
Nó ngoan ngoãn ngồi trên giường, hơi nghiêng người. Cậu thanh niên đứng trước mặt nó, máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258806/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.