Xi Vưu đăm đăm nhìn nàng khẽ nói, như thầm thì, như than thở: “A Hành,ta không để cô lấy Thiếu Hạo đâu!” Nói rồi hắn nhoẻn miệng cười mãnnguyện, hệt như đứa trẻ giành được cây kẹo mình ao ước bấy lâu chẳngmàng gì đến hậu quả sẽ bị sâu răng, cứ thế mà ngất đi trong lòng A Hành, nụ cười vẫn còn đọng trên môi.
Hiên Viên sơn gồm bốn đỉnhĐông Tây Nam Bắc. Chính thất của Hoàng Đế là Luy Tổ, Nhị phi Ngôn Luythị, Tam phi Đổng Ngư thị, Tứ phi Mô Mẫu thị mỗi người ngụ trên mộtđỉnh. Cao nhất là Triêu Vân phong ở phía Đông, nơi ở của Luy Tổ, đỉnhnút chót vót vươn tận mây xanh, cũng là nơi đầu tiên ở Hiên Viên đượcđón mặt trời lên.
A Hành chưa bước xuống xe mây đã thấy Tứ caXương Ý đứng đón trước điện Triêu Vân, cứ ngong ngóng nhìn xuống núi. Sự quan tâm và trông đợi y dành cho nàng còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời ban sớm.
Chẳng đợi xe dừng hẳn, A Hành đã nhảy phóc xuống, lớn tiếng gọi “Tứ ca” rồi nhào vào lòng y.
Xương Ý tươi cười vỗ vỗ lưng em gái, “Ta tưởng muội được Vương Mẫu rèn cặp,hẳn đã phải điềm đạm hơn rồi, sao vẫn lanh chanh thế?”
A Hành cười hỏi: “Đại ca đâu? Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đang quay xa trong điện còn Đại ca chẳng hiểu sao hôm trước vừa mới tới đã giam mình trong rừng dâu sau núi, không cho ai quấy rầy.”
A Hành cười thầm, vừa theo Tứ ca vào điện vừa khẽ rỉ tai y: “Đại ca bị thương đó.”
“Gì cơ?” Xương Ý kinh ngạc hỏi.
“Để nhờ Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-the-uoc/57847/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.