[1] Trích trong bài từ theo điệu Mãn giang hồng, nhan đề Nhớ Tử Do của Tô Thức đời Tống. (ND) A Hành chăm chú nhìn y, cảm thấy con người này khác hẳn nam tử cùng mìnhuống rượu chuyện trò đêm trước. Thiếu Hạo đêm qua hệt như kẻ hiệp kháchngang tàng, ngẫu nhiên gặp gỡ bên bờ dương liễu, có thể cùng chuốc chén, nói cười, thù tạc, nhưng sáng nay, dưới ánh mặt trời, y lại giống bậcvương giả cô đơn sải bước trên con đường trước điện, đầy ẩn nhẫn, lạnhlùng và thâm trầm. Thấm thoắt lại đã tới tiệc Bàn Đào. Lầnnày, Hiên Viên tộc cử vương tử Thương Lâm, Thần Nông tộc cử vương cơ Vân Tang, Cao Tân tộc cử vương tử Yến Long tới dự. Sau khi lên núi, theo lời Viêm Đế căn dặn, Vân Tang giao hết mọi việc giao tế đối đãicho Xi Vưu còn bản thân tha hồ thảnh thơi tản bộ, vô tình, nàng lại đitới Ao Đột quán. Thấy Hiên Viên Bạt đang ngồi bên hồ ngẩn mặtnhìn trời, Vân Tang hết sức kinh ngạc, bèn đến gần “hù” một tiếng khiếnHiên Viên Bạt giật nảy mình. “Sao muội lại lên Ngọc sơn này? Ta đâu có nghe nói muội tới dự yến!” “Nói ra thì dài lắm, sáu mươi năm trước, sau khi tan tiệc Bàn Đào muội đã bị Vương Mẫu giữ lại đây, chưa hề xuống núi.” Vân Tang sững người rồi sực hiểu ra, “Muội chính là tên trộm bị Vương Mẫu giam cầm ư?” Hiên Viên Bạt bĩu môi gật đầu. Vân Tang liền ngồi xuống cạnh Hiên Viên Bạthỏi chuyện, “Ta không tin muội lại tham mấy món thần binh lợi khí củaNgọc sơn đâu, thế rốt cuộc là sao? Liệu có phải bên trong có hiểu lầm gì không?” Hiên Viên Bạt nhún vai, ra vẻ thản nhiên đáp: “Dẫu saoNgọc sơn cũng là nơi tràn trề linh khí, bao nhiêu con em Thần tộc mongtới còn chưa được, muội bỗng dưng được cho không một trăm hai mươi năm,toàn đóng cửa tu luyện thôi.” Vân Tang thông tuệ, thừa biết bêntrong ắt có ẩn tình, có điều giờ lòng nàng đang ngổn ngang tâm sự, HiênViên Bạt đã không nói, nàng cũng chẳng bụng dạ nào mà gặng hỏi. Nhìncảnh nước sâu thẳm, núi chót vót bày ra trước mặt, nàng không nén nổitiếng thở dài, “Ta đang có chuyện buồn muốn tìm muội tâm sự đây.” Dứtlời, nàng lại làm thinh. Biết tính Vân Tang muốn nói thì sẽ nói, nếu không có hỏi cũng bằng thừa, Hiên Viên Bạt chỉ im lặng ngồi bên nàng. Hồi lâu Vân Tang mới lên tiếng: “Kể từ sau khi gặp Nặc Nại ở đây lần trước, chúng ta vẫn âm thầm qua lại với nhau.” Hiên Viên Bạt mỉm cười: “Muội đoán được từ lâu rồi.” “Nhị muội Dao Cơ sinh ra đã đau ốm, bao năm nay không rời giường bệnh, phụvương chỉ một lòng lo lắng cho nó, để an ủi phụ vương đồng thời săn sócDu Võng mồ côi mẹ từ lúc lọt lòng, ta đã phải gồng mình trưởng thànhthật mau. Đôi khi Dao Cơ bị bệnh tật giày vò khổ sở muốn chết, phụ vương cũng đau đớn chẳng kém gì nó, ta lại trộm nghĩ, thà rằng… thà rằng DaoCơ chết quách cho xong, giải thoát cho mình, cũng giải thoát cho tất cảchúng ta.” Hiên Viên Bạt lặng lẽ nắm chặt tay Vân Tang. Nàng nhớ mẹ mình vô cùng yêu thương Vân Tang, có lần bà từng than thở: “Con nhađầu này chưa làm nũng hay gây chuyện bao giờ, cứ như là trời sinh ra đểlàm chị cả chăm sóc các em ấy.” “Ba mươi năm trước, Dao Cơ cũng… cũng mất, phụ vương bệnh nặng nằm liệt giường, cơ hồ sắp theo Dao Cơ đi tìm mẫu thân, ta không rơi một giọt nước mắt, chỉ lo ngày đêm hầu hạbên Người. Bệnh tình của Người lui dần, nhưng ta lại dần dần nhận ramình không chịu nổi nỗi đau mất đi Dao Cơ, tuy Nhị muội có vẻ yếu ớt,nhưng mỗi lúc ta cần nhất, nó đều ở bên ta.” Vân Tang nhìn Hiên ViênBạt, “Ta sinh ra trong vương thất, đã quá hiểu những thủ đoạn ngấm ngầmtriệt hạ lẫn nhau, tính tình Du Võng lại nhu nhược nên có rất nhiều việc ta buộc phải cứng rắn. Đôi lúc mệt mỏi vô chừng mà chẳng có nổi mộtngười bạn để thổ lệ tâm tình, ta chỉ biết ngồi thừ người ra đó. Mỗi lúcnhư vậy Dao Cơ lại tới ngồi sau lưng, gỡ tóc ta ra rồi dịu dàng chảilại, mùi thuốc tỏa ra từ người Nhị muội như an ủi vỗ về ta. Đêm hè,trong lúc ta tra cứu sách vở, Nhị muội thường quấn một tấm thảm ngồi bên cạnh thêu túi hương, mùa đông, Nhị muội không chịu được lạnh nhưng vẫnthèm chơi tuyết, lần nào như lần nấy đều ngồi trong nhà hé rèm nhìn tavà Du Võng nghịch tuyết, được chúng ta cho một quả cầu tuyết, Nhị muộithích lắm, như được bảo bối vậy.” Bàn tay lạnh ngắt của Vân Tang run lên bần bật khiến Hiên Viên Bạt phải siết tay truyền hơi ấm và sứcmạnh cho nàng, “Trong cung chẳng còn thoang thoảng mùi thuốc của Dao Cơ, ta đau đớn như chết cả cõi lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ thảnnhiên, bệnh của phụ vương vừa khá lên, ta không dám khiến Người thươngtâm thêm nữa. Nửa đêm dông gió, tiếng sấm sét làm ta giật mình tỉnhgiấc, nhưng chẳng còn Dao Cơ ôm gối đứng ngoài rèm khẽ hỏi: ‘Tỷ tỷ, muội sợ lắm, cho muội ngủ với tỷ được không?’ Trước nay ta vẫn ngỡ là mìnhan ủi, bầu bạn cùng Nhị muội, ta bỗng thấy tiếng sấm thật là đáng sợ,mới hiểu ra, trong những đêm mưa gió đùng đùng ấy, không chỉ có ta chechở Dao Cơ, mà chính Dao Cơ cũng đã che chở cho ta. Trong đêm mưa gió,ta từ Thần Nông sơn lao tới tận biên thùy giáp Cao Tân tìm Nặc Nại đóngquân ở đó, lúc thấy ta xông vào trướng, chắc y đã được một phen hoảnghồn, dạo đó ta chỉ còn da bọc xương, mặt mày vàng vọt, lúc ấy lại vội vã xuống núi nên quần áo xộc xệch, đầu tóc bơ phờ, cả người ướt lướtthướt, hai chân đi đất.” Vân Tang nhìn Hiên Viên Bạt, mặt đỏ lên rồi lại tái đi, “Ta cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, vừa trông thấy NặcNại, ta đã nhào vào lòng y khóc òa lên như tìm được chỗ dựa, có thểbuông hết những gánh nặng trên vai xuống, từ nhỏ đến giờ, đó là lần đầuta mất kiềm chế. Y cứ ôm lấy ta mặc cho ta khóc lóc, bao nhiêu nước mắtphải kìm nén từ sau khi mẫu thân qua đời ta đều trút hết ra, khóc mãikhóc mãi đến nỗi ngất xỉu.” Vân Tang đỏ bừng mặt hạ giọng: “Lúcta tỉnh lại, y đã không còn trong trướng. Ta cũng chẳng còn mặt mũi nàogặp y, bèn lập tức quay về Thần Nông sơn. Rất lâu sau chúng ta khôngliên lạc, cũng chẳng nhắc lại chuyện đêm đó, xem như chưa xảy ra chuyệngì, y đối với ta rất thờ ơ, nhưng, nhưng…” Vân Tang lúng túng mãi khôngnói nốt được nửa câu “nhưng cả hai đều biết có gì đó đã xảy ra rồi.” Thần Nông và Cao Tân đều là Thần tộc từ thời thượng cổ, lễ nghĩa rất thủ cựu nghiêm ngặt, còn Hiên Viên lại khá phóng khoáng thoải mái đối vớichuyện nam nữ, vậy nên thái độ của Hiên Viên Bạt và Vân Tang trướcchuyện này khác nhau một trời một vực. Hiên Viên Bạt thấy đó là tình sâu nghĩa nặng, là chuyện hiển nhiên, nhưng Vân Tang lại lấy làm hổ thẹn,thấp thỏm lo lắng. Hiên Viên Bạt cười hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đã tiết lộ thân phận mình cho Nặc Nại chưa?” Vân Tang ủ rũ đáp, “Vẫn chưa. Ban đầu ta quá cẩn trọng, lại nghĩ thôi thìlỡ lầm cho lầm luôn, còn muốn thử thách nhân phẩm y trước đã, nhưng vềsau chẳng hiểu sao càng lúc càng sợ thú thật, chỉ e y sẽ nổi giận rồi bỏ mặc ta. Ta định đợi cho đôi bên thân thiết hơn rồi nói, may ra y sẽthông cảm, nhưng khi đã thân thiết ta lại lo sợ, mỗi lần định nói đềukhông thốt nên lời, sau đó lại xảy ra chuyện xấu hổ kia, y tỏ vẻ rấtlạnh nhạt xa cách nên ta càng không tiện nói, cứ thế dùng dằng đến bâygiờ, muội xem có cách gì không?” “Dù tỷ tên gì thì cũng vẫn là tỷ, không phải sao? Nói rõ là được mà.” “Giành được lòng tin rất khó mà hủy diệt thì dễ lắm, quan trọng không phải làdối gạt chuyện lớn hay nhỏ mà chính việc dối gạt đã là vấn đề. Cứ suy từ ta mà ra, nếu Nặc Nại cũng gạt ta như vậy, ta nhất định sẽ hoài nghimọi lời y nói đều là giả dối. Nhìn y khiêm tốn ôn hòa như vậy nhưng còntrẻ đã nắm giữ binh quyền, chức vị lại cao, được Thiếu Hạo xem trọng,nhất định là tâm tư rất thâm trầm, giành được lòng tin của y hẳn là khólắm, vậy mà ta lại, lại… gạt y.” Vân Tang rầu rĩ tự trách. Hiên Viên Bạt sửng sốt, lẽ nào mọi chuyện phức tạp vậy sao? Hồi lâu sau, nàng thở dài, đột nhiên cũng bắt đầu lo lắng. Tiệc Bàn Đào vẫn náo nhiệt như xưa, hết thảy khách khứa đều tụ họp bên bờ Dao trì, ăn uống no say, nói cười vui vẻ. Xi Vưu ngồi một lát rồi lẻn đi tìm Tây Lăng Hành. Hắn rảo bước qua ngàndãy hành lang, trăm gian lầu gác, một dãy rồi một dãy, một gian lại mộtgian, càng gần tới chỗ nàng, bước chân hắn càng chậm lại. Hắnlần tới nơi nàng ở nhưng chỉ thấy vườn không nhà trống, gió nhẹ hiu hiu, chiếc chuông gió bằng răng thú dưới mái hiên khẽ tinh tang như một khúc ca dao xưa cũ. Xi Vưu ngơ ngẩn lắng tai nghe. Năm xưa lúc hắnmới làm xong, chiếc chuông gió này trắng muốt như ngọc, trải sáu mươinăm dầm mưa dãi nắng, nó đã ngả vàng. Hắn vòng qua gian nhà, đi thẳng vào rừng đào sau núi. Dưới ánh trăng, cỏ xanh mươn mướt, ngàn cây đào rực rỡ trổ bông, nom xa tựa ráng hồng lộng lẫy, nhìn gần lại thấy lả tả hoa bay. Lang điểu trắng muốt cao chừng một thước đậu trên ngọn cây, hồ ly to lớn,lông đen tuyền nằm dài trên bãi cỏ, thiếu nữ áo xanh tựa mình vào nó ngủ vùi, mặc cánh hoa rụng đầy lưng. Đột nhiên A Tệ ngẩng lên nhìngã nam tử áo đỏ cao lớn khôi ngô vừa xuất hiện trong rừng đào đầy cảnhgiác, còn Liệt Dương chỉ hé mắt liếc qua rồi uể oải nhắm mắt lại. A Tệ cùng Liệt Dương sớm tối bên nhau mấy chục năm, đôi bên đã hình thành cách giao tiếp riêng, thấy Liệt Dương như vậy, A Tệ cũng bớt cảnh giác, uể oải vùi đầu vào đám cỏ, hai tay bịt mắt tỏ ý: các người cứ tự nhiên, xem như không có ta. Xi Vưu rón rén, ngồi xuống bên Tây Lăng Hành. Thực ra Tây Lăng Hành không hề ngủ, Xi Vưu vừa tới nàng đã nhận ra ngay,nhưng cố tình vờ ngủ, nào ngờ tên Xi Vưu này bề ngoài nôn nóng nhưngthực chất rất kiên trì, cứ lẳng lặng ngồi đợi. Tây Lăng Hànhkhông giả vờ nổi nữa bèn hơi nhỏm người dậy hỏi: “Sao ngươi không gọita? Nếu ta ngủ suốt đêm ngươi cũng đợi suốt đêm à?” Xi Vưu cười hì hì đáp: “Cô là vợ ngoan của ta, đợi cả đời cả kiếp cũng được, sá gì một đêm.” Tây Lăng Hành vung tay đấm hắn: “Ta cảnh cáo đấy, không được nói nhảm nữa, ta đâu phải vợ ngươi.” Xi Vưu giữ chặt tay Tây Lăng Hành, đăm đắm nhìn nàng, cười nói: “Cô khôngchịu làm vợ ta thì định làm vợ ai đây? Cô đã bị ngài Thú vương đây chấmlàm vợ rồi, nếu kẻ nào lớn mật dám tranh đoạt, ta sẽ quyết đấu công bằng với hắn.” Xi Vưu vốn chẳng tuấn tú gì cho cam, nhưng ánh mắthắn sắc sảo, giảo hoạt như loài thú hoang, ẩn sau vẻ ngoài thờ ơ là sứcmạnh kinh người, khiến dung mạo hắn toát lên sức cuốn hút lạ lùng, hễgặp một lần là nhớ mãi. Chẳng hiểu sao Tây Lăng Hành chợt thấysờ sợ, không còn cảm giác thoải mái cười đùa mắng mỏ hắn như xưa nữa.Nàng liền vùng khỏi tay Xi Vưu, “Chúng ta đâu phải thú vật, quyết đấu gì chứ?” Xi Vưu cười phá lên: “Các con đực chỉ quyết đấu để giànhquyền giao phối cùng con cái khỏe đẹp thôi, chứ còn cô…” Hắn nhìn nàngtặc tặc lưỡi rồi lắc đầu, tỏ ý chẳng con đực nào buồn ngó tới nàng haygiao phối cùng nàng cả. Câu nói của Xi Vưu quá đỗi thô thiểnkhiến Tây Lăng Hành ngượng đỏ cả mặt, bây giờ nàng mới hiểu tại saongười ta gọi hắn là súc sinh, liền bịt tai hét lên: “Xi Vưu, ngươi còndám nói bậy ta sẽ không nghe nữa đâu đấy.” Ngắm Tây Lăng Hànhthẹn quá hóa giận, Xi Vưu bỗng thấy mê mẩn cả tâm thần, dục vọng ban sơnhất của giống đực rục rịch trào lên, hắn đột nhiên sán lại đặt lên môinàng một nụ hôn. Tây Lăng Hành kinh ngạc đến đờ người, trợn trừng mắt nhìn Xi Vưu. Xi Vưu xưa này hành sự rất lão luyện dứt khoát nhưng đây là lần đầu kề cận phụ nữ, hơn nữa còn là người con gái mình hằng yêu thương, lòng hắn khó tránh khỏi bối rối, trái tim vững vàng bình thản ngay cả khi sống chếtcận kề giờ đây lại đập rộn lên trong lồng ngực, ánh mắt chan chứa nhutình. Chừng như còn thèm thuồng vị ngọt ngào khi nãy, Xi Vưu lại cúixuống tham lam hôn Tây Lăng Hành, vừa hôn vừa vụng về quờ quạng, toanlấn lướt thêm chút nữa. Tây Lăng Hành sực tỉnh, vội cắn cho XiVưu một cái thật đau khiến hắn ré lên lùi lại, trợn mắt nhìn nàng, vừangượng ngùng vừa bối rối, hệt như một con thú nhỏ đang giận dữ. Tây Lăng Hành lạnh lùng mắng: “Mùi vị thế nào? Lần sau ngươi còn dám, dám… như vậy nữa, ta sẽ… không nể nang đâu!” Xi Vưu nhướng mày cười, lại biến thành Thú vương xảo quyệt tàn nhẫn, hắngiơ ngón tay quẹt máu trên miệng rồi thè lưỡi liếm mép, chăm chú nhìn bờ môi Tây Lăng Hành thật lâu như hồi tưởng tư vị khi nãy, lát sau mới lên tiếng đáp, không quên xuyên tạc câu hỏi của nàng: “Mùi vị tuyệt lắm!” Tây Lăng Hành giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chửi không lại, đánhkhông được, đành quay người chạy ra khỏi rừng, căm hận ném lại một câu:“Ta không muốn gặp đồ khinh bạc vô sỉ nhà ngươi nữa! Từ giờ chúng ta cắt đứt liên lạc!” “Tốt quá tốt quá! Ta chán viết thư cho cô lắm rồi!” Tây Lăng Hành chạy thẳng không buồn ngoái lại, đột nhiên hai mắt nàng đỏlựng cả lên, dù chính nàng cũng chẳng rõ mình bực bội chuyện gì nữa. Đêm đó, Tây Lăng Hành trằn trọc hoài không ngủ nổi, nghe tiếng chuông gióngoài hiên cứ tinh tang mãi điếc cả tai, nàng bực bội tuột xuống giường, chạy lại bên cửa sổ, giật chuông gió quẳng đi. Bốn bề xungquanh đã yên tĩnh, nhưng nàng càng khó chịu hơn, cảm thấy mọi thứ im ắng đến rùng mình, nếu không có chiếc chuông gió kia bầu bạn mấy mươi nămnay, có lẽ nàng đã nghẹt thở mà chết vì sự tĩnh lặng của Ngọc sơn rồi. Một lúc lâu sau, nàng lại trở dậy nhìn đồng hồ nước, thấy mới tới canh hai, đêm nay sao mà dài đằng đẵng, nàng còn sáu mươi năm nữa, là bao nhiêuđêm đằng đẵng thế này đây? Tây Lăng Hành uể oải nằm xuống nhắmmắt, cố dỗ giấc ngủ, có điều vừa trở mình nàng đã thấy không ổn, vội mởbừng mắt, liền trông thấy Xi Vưu đang nằm bên mép giường, một tay chốngđầu, tay kia giơ chiếc chuông gió vừa bị nàng quẳng đi khi nãy, cười hìhì nhìn nàng. Tây Lăng Hành quá đỗi kinh ngạc chỉ biết ngâyngười ra nhìn hắn, lát sau mới lấy lại được phản ứng, vội vận đủ mườiphần linh lực tấn công Xi Vưu, những mong đập chết tên vô lại coi trờibằng vung này cho hả! Xi Vưu chẳng buồn động tay đã nhẹ nhànghóa giải được đòn tấn công của nàng, còn giở giọng trêu chọc: “Sao nhađầu bừng bừng sát khí thế?” Trong lúc hắn nói, trên giường bỗng mọc ra mấy sợi dây leo xanh mướt, trói chặt lấy tứ chi nàng. Biết linh lực đôi bên chênh lệch quá xa, bản thân mình đấu không lại Xi Vưu, Tây Lăng Hành lập tức thay đổi sách lược, hét lớn: “Cứu mạng, cứumạng…” Xi Vưu chống má ung dung nhìn nàng, cười thích thú nhưđang đợi để thưởng thức sự ngốc nghếch của nàng, xem xem mất bao lâunàng mới phản kháng lại được. Hắn đã dám đến, đương nhiên nào có sợ gì. Sực hiểu ra hắn đã hạ cấm chế, tiếng hét trong này chẳng thể truyền rangoài, nàng liền im bặt, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn làm gìđây?” Xi Vưu cười cười ngồi dậy cởi đồ ra, Tây Lăng Hành táimặt, vẻ trấn tĩnh vờ vịt nãy giờ biến mất, cặp mắt nàng hằn nét kinhhoàng: “Ngươi dám!” “Ta không dám à? Khắp thiên hạ chỉ có chuyện ta không muốn, chứ nào có chuyện ta không dám!” Hắn thản nhiên giơ taycởi y phục của nàng, vẻ mặt tàn nhẫn vô tình. Ánh mắt Tây LăngHành đầy khổ đau thất vọng, nàng gằn từng tiếng: “Tuy hiện giờ ta chẳngcách nào kháng cự nổi ngươi, nhưng ngươi hãy nhớ lấy, trừ phi ngươi giết luôn ta, bằng không sẽ có ngày ta đập nát xương ngươi.” Xi Vưucười phá lên, lập tức dịu ngay nét mặt, vỗ vỗ má nàng: “Đùa với cô vuighê, mới giỡn tí đã giận đùng đùng lên rồi, cô tưởng ta định làm vậy với cô thật sao?” Tây Lăng Hành bị quay mòng mòng, chỉ biết ngớ ranhìn Xi Vưu, mặc hắn khoác áo lại rồi ngả người nằm xuống bên cạnh, cười hì hì nhìn nàng, “Các người chớ tưởng thú vật là man rợ, khi muốn giaophối, con đực không thể cưỡng ép mà phải nài nỉ để con cái chấp thuận,giữa đôi bên là tự nguyện cả đó.” Tây Lăng Hành đỏ mặt lườm hắn: “Ngươi đã, đã không phải… nửa đêm còn mò vào phòng ta làm gì?” “Ta muốn đưa cô đi.” Thấy Tây Lăng Hành ngơ ngác, Xi Vưu liền giải thích: “Chẳng phải ta đã bảota chán viết thư cho cô lắm rồi sao? Để khỏi phải viết thư nữa, ta sẽđưa cô xuống núi.” “Nhưng ta còn phải chịu phạt sáu mươi năm nữa.” “Hừ, ta ngỡ cô chịu hết nổi từ lâu rồi chứ, lẽ nào cô ở đây mãi sinh nghiện à?” “Đương nhiên là không, nhưng…” “Sao lắm nhưng với nhị thế? Dù Thần tộc các người sống dai nhưng cũng chẳngnên phí hoài thời gian thế này, chẳng lẽ cô không nhớ những ngày thángtự do tự tại khi trước sao?” Tây Lăng Hành nín lặng hồi lâu, đoạn hỏi: “Vậy còn A Tệ với Liệt Dương làm sao đây?” “Ta đã bàn bạc với chúng rồi, trước tiên cả hai sẽ yểm trợ cho chúng ta,đợi chúng ta xuống núi an toàn, Liệt Dương cùng A Tệ sẽ tìm tới sau.” Xi Vưu vuốt tóc nàng, “A Hành, mặc kệ cô có nhận lời hay không ta cũngquyết định rồi, ta sẽ đánh ngất rồi giấu cô trong đội xe của mình, chừng nào từ biệt Vương Mẫu thì đem theo cô xuống núi luôn. Nếu sau này xảyra chuyện gì cũng là do Xi Vưu ta làm, không liên quan gì tới cô cả.” Tây Lăng Hành lạnh lùng hỏi: “Ngươi đã có bản lĩnh này, sao sáu mươi năm trước không làm đi?” Xi Vưu cười không đáp, “Cảm ơn cô đã tặng áo.” “Đó là ta nhờ Tứ ca mua giùm, ngươi muốn cảm ơn thì đi mà cảm ơn Tứ ca ta ấy.” Tây Lăng Hành lườm hắn rồi nhắm nghiền mắt lại. Xi Vưu dỗ dành, “Cô cứ ngủ đi, đến khi nào đánh ngất cô, ta cũng đỡ phải gọi.” Tây Lăng Hành càng nghe hắn nói càng tức anh ách, chẳng biết đốp lại thếnào. Xi Vưu búng tay tách một tiếng, đột nhiên trên thân leo trói chặtcổ tay Tây Lăng Hành chợt nhú lên từng nụ hoa trắng muốt lẫn trong đámlá xanh um, sau đó nở xòe thành từng đóa hoa nho nhỏ, tỏa hương thơmngát, ru nàng vào giấc ngủ. Tây Lăng Hành thiếp đi giữa hương hoa ngan ngát. Tỉnh lại, nàng nhận ra mình đã không còn nằm trên giường, mà đang ở trong một cỗ xe dát vàng khảm ngọc. Dẫu biết chắc Xi Vưu đã hạ cấm chế, nàng vẫn cẩn thận thu lại khí tức rồi mới khẽ khàng vén rèm trông ra. Phần lớn các tộc đều đã được cung nữ đưa xuống núi, chỉ còn Tam đại Thần tộc do Vương Mẫu đích thân đưa tiễn, bấy giờ đang thi lễ cáo biệt trước đại điện. Vương Mẫu lần lượt từ biệt Thần Nông tộc, Cao Tân tộc,Hiên Viên tộc, các thần đang chuẩn bị lên đường chợt nghe thấy giữa trời vang lên mấy tiếng chim kêu lảnh lót, dường như có người tới gõ cửa,phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Ngọc sơn. Vương Mẫu tắt hẳn nụ cười. Đã mấy ngàn năm nay, chẳng thần tiên yêu quỷ nào không mời mà dám đến gõ cửa nơi này cả, “Kẻ nào dám tự tiện xông vào cấm địa Ngọc sơn?”Giọng nói uy nghiêm của Vương Mẫu vang lên tận mây xanh rồi lại từ mâyxanh dội xuống, ầm ầm rền vang như sấm, chấn động cả đất trời. Đám nô bộc các tộc chịu không nổi, bưng tai đau đớn lăn lộn dưới đất, bấy giờ mọi người mới thật hiểu sự đáng sợ của Ngọc sơn. “Vãn bối Cao Tân Thiếu Hạo, mạo muội cầu kiến Ngọc sơn Vương Mẫu.” Giọng nói trong trẻo như phượng hót vang lên tự nhiên mà êm ái như gió cuốnmây trôi, mưa tưới sen hồng, thoạt nghe ôn hòa nhã nhặn, cả đám nô bộcđang lăn lộn dưới đất bỗng thấy tim đập chậm lại, mọi đau đớn thoắt tanđi hết. Một ngàn chín trăm năm trước, Thiếu Hạo một mình bức lui mười vạn đại quân Thần Nông, công thành lại rũ áo ra đi, chẳng cậycông, không kiêu ngạo, thế nên bấy nhiêu năm đằng đẵng, dù Nhân tộc chỉcòn mang máng nhớ nhưng cả Thần tộc chẳng ai không biết tới y. Hai tiếng “Thiếu Hạo” có một ma lực mãnh liệt, cả Ngọc sơn tức thời imphăng phắc, mấy cỗ xe đang lăn bánh trên sườn núi cũng dừng cả lại, ainấy đều muốn chiêm ngưỡng phong thái của y. Vương Mẫu hơi dịu giọng, “Ngọc sơn không can dự vào chuyện phân tranh của thế gian, không biết ngươi có chuyện gì đây?” “Vị hôn thê của vãn bối là Hiên Viên Bạt bị giam tại đây, vãn bối vì nàng mà tới.” Hai đại tộc Cao Tân và Hiên Viên đặt cạnh nhau quả nhiên uy thế không vừa,khắp trên dưới Ngọc sơn bỗng xôn xao cả lên, người trong Thần tộc ai aicũng xì xào to nhỏ. Vương Mẫu cau mày đáp: “Mời vào.” “Đa tạ.” Ngón tay Tây Lăng Hành nắm chặt song cửa đến trắng bệch ra, nàng tì ngườivào cửa sổ, chăm chắm nhìn lên không trung không chớp mắt. Đương lúc bình minh, mặt trời vừa ló rạng, ánh dương rực rỡ muôn màu bao trùm cả Ngọc sơn, nam tử bạch y[2] cưỡi trên lưng Huyền điểu đen tuyền, từvầng sáng rạng ngời tỏa ngợp cả bầu không kia băng mây lướt gió bay lại, đáp xuống thềm ngọc ngay trước đại điện. [2] Ân Thương tự xưnglà Tuấn Đế, cũng tức là hậu nhân của Thiếu Hạo. Nhà Thương coi chim làvật tổ, tôn sùng Huyền điểu, coi màu trắng là tôn quý nhất. Theo sáchHoài Nam Tử: “Lễ nghi thời nhà Ân, linh vị thổ thần là đá, thờ cúng mônthần, trước mộ người chết trồng tùng, lễ nhạc dùng cho tế tự là ‘Đạihoạch’ và ‘Thần lộ’, quần áo dùng toàn màu trắng.” Đoạn văn này lý giảitín ngưỡng của người Ân, bởi vậy, trong tác phẩm này Thiếu Hạo mới mặcáo trắng. Ánh dương lấp loáng chói mắt làm mờ cả gương mặt y, chỉ thấy một tà áo trắng bay bay theo gió. Y thong dong tiến về phía Vương Mẫu, tay áo bay bay, phong thái thoáttục, ánh mắt tươi tắn lướt qua khắp lượt các vị thần tiên, tựa như chàohỏi tất cả, lại tựa như chẳng nhìn thấy ai cả. Vương Mẫu chămchú quan sát Thiếu Hạo, thầm sửng sốt. Người ta thường nói thưởng núiphải lên Bắc, ngắm sông phải xuôi Nam, nước Nam non Bắc là những thắngcảnh khác hẳn nhau, nhưng nam tử trước mặt đây vừa lạnh lùng hờ hững như dải núi phía Bắc gió tuyết liên miên, lại vừa ôn hòa nho nhã tựa dòngnước Giang Nam mênh mông mưa khói, lẽ nào trên đời có kẻ hội đủ thầnthái của non cao nước biếc thế này ư? Thiếu Hạo tới trước mặt Vương Mẫu thi lễ, “Hôm nay vãn bối đến là muốn đón vị hôn thê Hiên Viên Bạt xuống núi.” Vương Mẫu nén kinh ngạc, cười nhạt, “Hẳn ngươi biết rõ nguyên do ta giam lỏng nàng ta, nếu ngươi muốn đón thì sáu mươi năm nữa hãy tới.” “Đúng là Hiên Viên Bạt đã sai, mạo phạm tôn nghiêm của Ngọc sơn, nhưng biếtđâu nàng ta chỉ ham rong chơi, nửa đêm dạo tới Dao trì, xui xẻo đụngphải chuyện này thì sao? Dám hỏi Vương Mẫu có từng bắt được tang vậtchứng minh Hiên Viên Bạt ăn trộm bảo bối hay chưa? Kẻo không một khi sựthật phơi bày, Ngọc sơn đã giam oan Hiên Viên Bạt một trăm hai mươi năm, e rằng khó tránh tổn hại đến uy danh Ngọc sơn!” Thiếu Hạo nóinăng từ tốn nhưng lời lẽ sắc sảo, câu nào câu nấy đều nhằm trúng chỗhiểm khiến Vương Mẫu nhất thời cứng họng. Chẳng để Vương Mẫu kịp nổigiận, y đã cung kính hành lễ, “Nói sao đi nữa cũng là tại Hiên Viên Bạtđã mạo phạm Ngọc sơn trước, Vương Mẫu phạt nàng ta đương nhiên có lý do. Hôm nay vãn bối tới đây thỉnh tội với Vương Mẫu, tuy vãn bối chưa thành hôn với Hiên Viên Bạt nhưng phu thê đồng thể, cái sai của nàng cũng làcái sai của vãn bối, hơn nữa vãn bối thân là nam nhi lại chưa làm tròntrách nhiệm chăm lo cho thê tử, khiến nàng phải chịu khổ, tội còn nặnghơn một bậc.” Vương Mẫu nghe y nói đến váng đầu hoa mắt, giận dữ cười nhạt, “À? Ra ngươi muốn ta trừng phạt ngươi chứ gì?” “Vãn bối chỉ có hai đề nghị.” “Nói.” “Xin Người giam vãn bối lại để vãn bối chịu thay Hiên Viên Bạt ba mươi năm.” “Còn đề nghị kia?” “Xin Vương Mẫu lập tức thả Hiên Viên Bạt, nếu sau này chứng minh được báuvật đúng là do nàng lấy đi, vãn bối thề sẽ trả nó lại cho chủ cũ, hơnnữa còn làm một việc cho Ngọc sơn vô điều kiện, xem như đền bù.” Người trong Thần tộc nghe nói đều thầm kinh ngạc, dù báu vật bị mất quý giáđến đâu chăng nữa, chỉ cần một lời thề này của Cao Tân Thiếu Hạo cũng đủ đền bù, hơn nữa chẳng đủ chứng cứ, lại đã trừng phạt sáu mươi năm,Thiếu Hạo còn khẩn khoản nài xin như vậy, Vương Mẫu không chịu thả HiênViên Bạt thì quả có phần quá đáng. Vẻ mặt Vương Mẫu vẫn lạnh băng, “Nếu ta không chấp thuận cả hai thì sao?” Thiếu Hạo cười đáp, “Vậy vãn bối đành ở lại đây bầu bạn với Hiên Viên Bạt tới khi nào nàng được xuống núi thôi.” Câu này của Thiếu Hạo rất cung kính nhưng lại ép cho Vương Mẫu không cònđường chọn lựa, nếu không chấp thuận, bà sẽ mang tiếng là con ngườikhông thông tình lý. Vương Mẫu giận đến nỗi tay run bần bật, ai chẳngbiết Ngọc sơn không chứa chấp nam tử, nếu đổi lại là cao thủ nào kháccủa Thần tộc, hẳn bà đã đá bay xuống núi từ lâu, nhưng đây lại là CaoTân Thiếu Hạo, cánh chim hồng vừa xuất hiện đã vang danh suốt ngàn nămnên bà cũng không nắm chắc phần thắng. Vương Mẫu đưa mắt nhìn xa xăm, yên lặng ngẫm nghĩ. Thiếu Hạo cũng không vội, cứ làm thinh đứng đợi. Suy tính kỹ càng hồi lâu, Vương Mẫu dịu nét mặt cười nói: “Ngươi nói cũngcó lý, nếu Hiên Viên Bạt chỉ vô tình mạo phạm thì giam cầm sáu mươi nămlà đủ rồi, còn nếu nàng ta cố ý, sau này ta sẽ tìm tới ngươi đó.” Đoạnbà ngoảnh lại bảo thị nữ, “Mau đi mời Hiên Viên Bạt, nói rằng nàng ta có thể xuống núi được rồi, dặn nàng ta mang theo hành lý đến luôn thể.” Thiếu Hạo vội mỉm cười thi lễ, “Đa tạ Vương Mẫu.” Ngồi trong xe, Tây Lăng Hành sững người. Một chuyện ầm ĩ như vậy mà ThiếuHạo chỉ dăm câu ba điều đã giải quyết ổn thỏa ư? Trước khi Vương Mẫuphát hiện thấy nàng mất tích, nhất định nàng phải thoát khỏi đây mớiđược. Nàng vô tình nhìn về phía bóng áo đỏ, nào ngờ Xi Vưu cũngđang chòng chọc nhìn mình, ánh mắt lạnh buốt đầy những kinh ngạc, nghingờ, căm giận, thậm chí còn thấp thoáng một tia hy vọng, như mong mỏinàng lên tiếng thanh minh rằng mình không phải Hiên Viên Bạt mà chỉ làTây Lăng Hành. Chẳng hiểu sao lòng Tây Lăng Hành chợt nhói đau,nàng định tìm lời giải thích nhưng mấp máy môi mấy lần đều bất lực, đành hổ thẹn cúi gằm mặt xuống. Tây Lăng Hành vừa đưa tay toan vénrèm lên thì xoạch một tiếng, sợi dây leo xanh mướt đã kéo sập rèm lại,hai tay nàng bị dây leo quấn chặt, càng cố giằng ra thì càng bị siếtchặt hơn, không sao thoát nổi. Nhưng Tây Lăng Hành nhất địnhphải thoát khỏi đây trước khi thị nữ quay lại, nàng vừa gắng sức rút tay ra, vừa ngẩng đầu nhìn Xi Vưu cầu khẩn. Mặt Xi Vưu trắng bệch, cả người cứng đờ nhưng vẻ mặt vẫn trơ trơ như gỗ đá, chỉ có đôi mắt chằm chặpnhìn nàng. Tây Lăng Hành cắn môi gắng rút tay ra nhưng mấy sợidây leo càng trói càng chặt, thấy thời gian cứ vùn vụt trôi đi, nàngđành nghiến răng lấy chưởng làm đao chặt đứt dây leo, nhảy xuống xe,chạy về phía Thiếu Hạo. Trông thấy nàng, Thiếu Hạo mỉm cười, vừa rảo bước tiến lại, vừa dịu dàng giới thiệu: “A Hành, ta là Thiếu Hạo.” Trông thấy Thiếu Hạo xuất chúng ngời ngời, nàng vô cùng mừng rỡ, nhưng dườngnhư trái tim nàng đã bị những sợi dây leo kia quấn chặt, chỉ trongthoáng chốc, lại bị chúng siết cho đau nhói. Nàng vội nói với Thiếu Hạo: “Chúng ta xuống núi thôi.” “Ừ!” Thiếu Hạo lẹ làng chìa tay ra,nàng thoáng do dự rồi nắm chặt lấy tay y. Thiếu Hạo kéo nàng nhảy lênlưng Huyền điểu, lập tức Huyền điểu vỗ cánh bay lên, y đứng giữa chừngkhông chắp tay hành lễ cùng Vương Mẫu: “Đa tạ Vương Mẫu giúp đỡ, vãn bối xin cáo từ.” Huyền điểu dang cánh bay đi, Tây Lăng Hành ngoảnhlại thấy Xi Vưu đang đứng bất động dưới gốc đào hoa rơi lả tả, ngẩng đầu nhìn mình đăm đắm, khóe môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng. Huyền điểu càng bay càng xa, nhưng tà áo đỏ kia vẫn đứng yên tại chỗ, đỏ đến nhức nhối cả mắt. Mong rằng Xi Vưu sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng mà đừng oán đừng giận,nhưng nếu hắn không hiểu thì sao? Có lẽ bọn họ chẳng nên dây dưa vớinhau nữa, dù sao thì tên thật của nàng cũng là Hiên Viên Bạt. Chẳng biết bao lâu sau, A Hành mới sực nhớ đến người đang đứng cạnh, cũng là vị hôn phu của nàng, Cao Tân Thiếu Hạo. Nàng chẳng dám ngẩng lên, chỉ liếc thấy tà áo trắng của y bay phần phật trong gió, khiến nàng rối bời cả ruột gan. Từ khi hiểu chuyện, nàng đã bao lần băn khoăn không biết Thiếu Hạo dáng vẻ ra sao, mỗi lần thấy thế Tứ ca lại cười cười an ủi nàng, nói tất cả đàn ông trong thiên hạ đều phải tự thẹn vì không bằng Thiếu Hạo. Nghe vậynàng cứ cho là Tứ ca thổi phồng, mãi đến giờ mới biết, Tứ ca chẳng phóng đại chút nào. A Hành im lặng, Thiếu Hạo cũng làm thinh. Bầu không khí yên lặng kéo dài khiến A Hành lúng túng, nàng định cảm ơn ymột tiếng, bèn lấy can đảm ngẩng đầu lên, nào ngờ đập vào mắt nàng làmột gương mặt nhợt nhạt, còn chưa kịp cất lời, thân mình Thiếu Hạo đãrớt khỏi lưng Huyền điểu mà rơi xuống, Huyền điểu ré lên một tiếng thảmthiết, lập tức nhao theo cứu chủ, A Hành cũng vận linh lực, vô số sợi tơ từ áo nàng bay ra, níu lấy Thiếu Hạo. Huyền điểu chở hai ngườiđỗ xuống một khe núi không biết tên, A Hành phẩy tay gọt phẳng một phiến đá thành chiếc giường rồi đặt Thiếu Hạo lên đó. Thiếu Hạo mạchtượng rối loạn, rõ ràng vừa bị thương. A Hành chỉ biết từ từ truyền linh lực của mình cho y để ổn định lại mạch tượng. Mãi đến chập tối, mạch đập của y bình ổn lại, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trán. Hèn chi nàng vừa nói đi là Thiếu Hạo đi ngay, té ra y sợ Vương Mẫu nhận ramình bị thương. Nhưng trên đời này còn ai đủ bản lĩnh đả thương ThiếuHạo đây? A Hành lo lắng nghĩ, hay tay ôm lấy chân, tì cằm lên đầu gối,chăm chú nhìn y. Thiếu Hạo dung mạo thanh nhã, duy chỉ có đôimày nghiêm nghị như ngọn núi sừng sững vạn thước bên trời Bắc, cô đơnngạo nghễ, lạnh lẽo thâm trầm. A Hành chợt nảy dạ tò mò, cặp mắt y phải thế nào mới trấn áp được dải núi nguy nga sừng sững đó nhỉ? Đúng lúc nàng đang muốn nhìn, Thiếu Hạo bỗng mở bừng mắt, chỉ thấy hai mắt y tựa đôi dòng sông trong veo lặng sóng, sâu thăm thẳm như dải nước xanhngàn dặm phương Nam, có thần thái tiêu dao của hải âu sải cánh giữa biển mây, vẻ lãng đãng khi ngắm ráng chiều mà nghe trống dồn tiêu vắng, cáiêm ái của lông vũ mướt xanh hay của vạt áo mỹ nhân đỏ thắm, giữa muôntrùng sóng nước mênh mang ấy, cả dãy núi chót vót vạn thước kia cũnguyển chuyển mà đắm mình hòa lẫn vào nhau. Bị Thiếu Hạo bắt quả tang đang ngắm y, A Hành đỏ bừng mặt, vội ngoảnh đầu quay đi. Thiếu Hạo chẳng màng tới thương thế bản thân, còn quan tâm hỏi: “Làm nàng giật mình ư?” Tây Lăng Hành khẽ đáp: “Đâu có.” “Ta gọi nàng là A Hành như mấy vị ca ca nàng được chứ?” “Vâng.” A Hành ngập ngừng giây lát rồi hỏi, “Ai đả thương chàng thế?” Thiếu Hạo trở mình ngồi dậy, “Là Thanh Dương.” A Hành kinh ngạc nhìn y, “Gì cơ? Là Đại ca thiếp ư?” Thiếu Hạo gượng cười, “Đại ca nàng đánh cuộc với ta, ai thua phải tới Ngọc sơn đón nàng.” A Hành dở khóc dở cười, té ra màn anh hùng cứu mỹ nhân đó đâu có phải vìngười đẹp, hơn nữa chẳng để cho nàng ăn dưa bở, y đã phải vội vã thanhminh ngay. “Nàng bị giam cầm bao nhiêu năm như thế, có oán trách Đại ca không đoái hoài gì tới mình chăng?” A Hành làm thinh không đáp, quả thật sáu mươi năm nay, nàng đã vô số lần thầm oán Đại ca. “Biết nàng bị Vương Mẫu giam lỏng, mẫu hậu nàng giận tím mặt, viết thư nóivới phụ vương nàng rằng nếu ngài không phái thuộc hạ đi đón nàng, bà sẽđích thân lên Ngọc sơn đòi người, Thanh Dương phải giải thích rõ ngọnngành, còn hứa sau sáu mươi năm nhất định sẽ đưa nàng về, mới xoa dịuđược cơn giận của bà.” A Hành xưa nay cứ ngỡ mẹ mình nghiêm khắc bảo thủ, nào ngờ bà lại nuông chiều nàng đến thế, bất giác cay cay khóe mắt. Thiếu Hạo cười, “Thanh Dương để nàng ở lại Ngọc sơn sáu mươi năm đâu phải vìsợ Vương Mẫu mà chính vì thương thế của nàng đấy chứ. Lần trước nàng bịthương rất nặng, thủy linh của Quy khư chỉ giữ được mạng chứ không trịdứt được vết thương, ta đã phải cùng Thanh Dương đi khắp nơi lùng tìmlinh đan diệu dược, nào ngờ cơ duyên xảo hợp, Vương Mẫu lại giam cầmnàng, Thanh Dương bèn quyết định tát nước theo mưa luôn. Ngọc sơn làthánh địa từ thời thượng cổ, linh khí rất hợp với nữ giới, trên núi lạicó đào tiên ngàn tuổi, ngọc tùy vạn năm, vừa khéo điều dưỡng được thânthể của nàng.” Hóa ra là vậy! Hẳn Xi Vưu cũng vì thế mà sáu mươi năm sau mới tới đón nàng xuống núi. Nghĩ tới đây, nàng sững sờ chẳngthốt nên lời, lòng ngổn ngang trăm mối. Thiếu Hạo cười nói: “Nếu không vì thế, Tứ ca nàng đâu có chịu khoanh tay ngồi nhìn. Tuy Xương Ýtính nết ôn hòa nhưng rất mực cưng chiều em gái, dù Thanh Dương không ra tay, y cũng tự xoay xở nghĩ cách, chẳng hiểu sẽ gây ra những chuyện gìnữa.” A Hành nhoẻn miệng cười tươi rói, “Tứ ca hiền lắm, chẳng bao giờ gây chuyện đâu.” Thiếu Hạo lắc đầu cười, “Nàng chưa thấy Xương Ý nổi giận đấy thôi.” “Chàng thấy rồi ư? Sao Tứ ca lại nổi giận?” Tây Lăng Hành kinh ngạc hỏi. Thiếu Hạo đáp quấy quá: “Ta cũng chưa thấy, chỉ nghe nói thôi.” A Hành hỏi: “Bây giờ Đại ca thiếp đâu?” Thiếu Hạo cười đắc ý: “Hắn đánh ta bị thương thế này, ta đời nào để yên chohắn? Hắn bị thương còn nặng hơn ta, chẳng cưỡi nổi tọa kỵ nữa, lại sợ bị phụ vương nàng phát hiện nên lấy cớ đi thăm mẫu hậu, chuồn về núi HiênViên dưỡng thương rồi.” A Hành hỏi: “Chàng bị thương thế này, sao ban sáng còn dám nói cứng với Vương Mẫu thế?” Ánh mắt Thiếu Hạo lóe lên ranh mãnh, “Việc binh chẳng nề gian trá, mà nóivậy cũng đâu phải là gạt Vương Mẫu! Nếu Vương Mẫu ra tay thật thì tađánh bài chuồn, dù sao bà ta cũng chẳng thể xuống núi, không bắt được ta đâu!” A Hành ngớ người ra rồi phá lên cười. Thiếu Hạo vang danh thiên hạ hóa ra lại láu cá thế này ư! Những ngượng ngùng giữa đôi bên cũng theo tiếng cười mà tan đi cả. Đương lúc đêm hè tháng Sáu, muôn ngàn ánh sao nhấp nháy trên nền trời đenthăm thẳm như đứa nhỏ mê mải chơi trốn tìm, loài hoa dại không tên nởđầy sơn cốc, bông xanh bông vàng chen nhau, thỉnh thoảng trong rừng vang lên tiếng cú rúc thê lương khiến màn đêm đượm phần rùng rợn, gió đưahương cỏ cây ngan ngát khắp nơi làm người ta nhẹ nhõm vô cùng. Thiếu Hạo đứng dậy định giục A Hành lên đường, nào ngờ nàng đã ngước lên khẽnăn nỉ: “Nán ngồi thêm lát nữa hãy đi được không? Sáu mươi năm nay thiếp mới lại được trông thấy quang cảnh này đó.” Thiếu Hạo không đáp, chỉ lặng thinh ngồi xuống, rút bầu rượu ra vừa ngắm sao vừa uống. A Hành chun chun mũi ngửi, nhắm nghiền mắt nói: “Đây là Điền tửu đất Điền.” Bình sinh Thiếu Hạo có ba tuyệt kỹ – rèn sắt, ủ rượu, gảy đàn, thấy A Hànhngửi hương đoán rượu, y liền nhận ra ngay đồng đạo, “Không sai, hơn haitrăm năm trước ta mất bao công sức mới moi được bí quyết này từ mộtngười dân Điền đấy.” A Hành phụ họa: “Chín mươi năm trước thiếpqua đất Điền, lập tức mê tít rượu ở đó, nán lại cả năm trời vẫn chưa đãthèm, hùng tửu thì nồng đượm, thư tửu thì thanh khiết, uống riêng đãngon, uống chung càng ngon hơn.” Thiếu Hạo ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Hùng tửu? Thư tửu? Sao ta chưa từng nghe rượu cũng chia ra thư hùng[3] nhỉ?” [3] Hùng, thư: chỉ giống đực và giống cái. (ND) A Hành cười đáp: “Thiếp tới đất Điền mới hay rượu cũng phân thư hùng đấy. Một cô gái rất giỏi nghề ủ rượu kể với thiếp rằng tổ tiên cô ấy vốn chỉ là một tiều phu đốn củi trong núi, tính mê rượu nhưng nhà nghèo chẳngcó tiền mua nên cứ đau đáu nghĩ cách cất rượu từ cây cỏ hoa trái trênnúi. Có chí thì nên, một hôm ông ta nằm mơ thấy cách cất rượu, cất đượcloại rượu ngon, chẳng những đậm đà thơm ngát mà còn bổ thân dưỡng thể.Ông ta dâng rượu lên Điền vương, được Điền vương hết lòng sủng ái. Nàongờ long ân dồi dào lại khiến cho người ngoài ghen ghét, chúng dùng đủcách đoạt lấy bí quyết cất rượu nhưng ông ta vẫn giữ kín như bưng. Vềsau ông ta gặp một cô bán rượu, cũng rất giỏi nấu rượu, đôi bên kếtthành vợ chồng ân ân ái ái, mấy năm sau sinh được một trai một gái. Ôngta tiết lộ cho vợ cách nấu rượu, bà vợ dựa theo đó nấu ra một loại rượukhác, hai loại rượu cùng một xuất xứ nhưng một cương một nhu, một nồngđượm một thanh khiết, vợ chồng họ nhờ rượu mà quen nhau, nhờ rượu màthành hôn, lại cũng nhờ rượu mà khăng khít bền lâu. Đương lúc họ hạnhphúc vẹn tròn thì có kẻ dâng lên đại vương thứ rượu hệt như của họ nêndần dần họ bị thất sủng, còn bị người ta hãm hại, cả nhà rơi vào hiểmcảnh. Ông chồng nghi ngờ bà vợ phản bội mình, bà ta không sao biện bạch, đành tự vẫn ngay trước vò rượu đang ủ, lấy cái chết tỏ lòng mình, máubiếc bắn đầy lên vò khiến đất vàng bịt miệng vò bị nhuộm đỏ thắm. Hạndâng rượu lên đại vương đã cận kề, ông ta chẳng kịp ủ vò rượu mới, đànhđem vò rượu đó dâng lên, nào ngờ đại vương uống xong vô cùng thích thú,nhờ đó mà bảo toàn được tính mệnh cả nhà, nhưng chẳng ai biết được vợông ta có tiết lộ bí quyết hay không nữa. Trải qua chuyện này, ông tanguội lòng nản chí, bèn ẩn cư nơi hoang dã, cả đời không tục huyền,nhưng cũng không cho phép mai táng vợ trong phần mộ của gia tộc. Lúcthiếp gặp cô gái ủ rượu kia tại một quán rượu nơi thôn dã, câu chuyện đó đã trôi qua cả trăm năm, theo lời cô ấy, trước lúc lâm chung, bà cô tavẫn khăng khăng với con gái rằng: ‘Không phải mẹ làm đâu.’ Vì bà cô ta,mẹ cô ta đã phải tủi hổ suốt đời trong dòng tộc, bị nhà chồng ruồng rẫy, nhưng vẫn ra sức giữ bí quyết mà mẹ mình truyền lại, bởi bà ta hiểu bíquyết cất rượu chính là kết tinh tâm huyết cả đời của người ủ rượu.” Thiếu Hạo chăm chú lắng nghe, ánh mắt thoáng vẻ bi ai. A Hành kể tiếp: “Thiếp nghe cô ta thuật lại chuyện đó bèn nảy dạ tò mò, dùng linh lực tra xétkhắp nơi, cuối cùng tìm được hậu nhân một nhà khác cũng có bí quyếtkia.” “Nàng tra được chân tướng rồi sao?” “Quả khôngphải người đàn bà thông tuệ khéo tay kia tiết lộ, mà là đứa con nhỏ lanh lợi của nhà đó. Lúc vợ chồng họ ủ rượu, cho rằng đứa con nhỏ dại chưahiểu chuyện nên chẳng hề giấu giếm, nào ngờ thằng nhỏ rất giỏi bắtchước, lại theo nòi cha mẹ, lúc những trẻ khác còn vầy đất nghịch cát,nó đã biết lấy vò lấy lọ đựng cây cỏ học theo cha mẹ cất rượu. Tuy nóchỉ nghịch chơi nhưng lọt vào mắt một tay cất rượu nhà nghề, hắn chỉ cần đào sâu nghiên cứu là tìm ra bí quyết đó ngay. Sau khi bà ta tự vẫn,tuy tay cất rượu kia được vinh hoa phú quý cả đời nhưng lúc nào cũngthấp thỏm không yên, trước lúc lâm chung bèn thuật lại chuyện này chocon cháu.” Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com Thiếu Hạo thở dài hỏi: “Về sau thì sao?” “Cô gái kia cảm kích thiếp giải giúp mối oan bèn tặng lại bí quyết đó chothiếp, có điều thiếp chỉ biết uống chứ nào biết cất rượu, có cũng vôích, để thiếp chép cho chàng.” “Ta không hỏi cái đó, ta hỏi thi hài của người phụ nữ kia cơ? Chẳng phải nàng nói bà ta bị chôn ngoài đồng hoang đấy sao?” A Hành liếc nhìn Thiếu Hạo, chợt thấy ấm lòng, y mê rượu nhường ấy mà vẫn lo tới người phụ nữ kia, không hề chăm chăm nghĩ tới bí quyết ủ rượu,bèn đáp: “Bọn họ đã tới bái tế trước phần mộ tổ tiên, kể rõ đầu đuôi câu chuyện rồi dời hài cốt bà ta vào phần mộ tổ tiên, kể rõ đầu đuôi câuchuyện rồi dời hài cốt bà ta vào phần mộ dòng họ, tuy nhiên không hợptáng cùng chồng mà chôn bên cạnh con trai con gái mình.” Thiếu Hạo gật đầu rồi lại dốc bầu tu một hớp, “Chắc đây là hùng tửu?” “Vâng. Dòng họ đó lấy làm hổ thẹn vì người phụ nữ kia nên không cất thư tửu,bởi vậy chẳng ai hay trên đời từng có một người phụ nữ ủ được thứ rượungon tuyệt trần, may mà con gái bà ta vẫn lén giữ lại được bí quyết này. Có điều nếu hiện giờ chàng qua đất Điền, có thể được nếm thư tửu rồi.” Thiếu Hạo nghiêng bầu rót rượu xuống đất rồi nói với hư không: “Cùng nghề cất rượu, xin được kính cô nương một chén từ xa, cảm tạ cô đã để lại thưtửu đất Điền cho gã tửu khách như ta.” Y lại trao bầu rượu cho A Hành,“Cũng cảm tạ nàng đã để gã tửu khách là ta có cơ hội được nếm rượu củacô ấy.” A Hành chẳng nề tiểu tiết, mỉm cười nhận lấy, hào sảngngửa cổ tu một hớp, rồi trả lại cho Thiếu Hạo, “Rượu ngon, có điều ítquá.” “Nhìn bầu rượu bé thế thôi, bên trong không ít đâu, bảo đảm đủ cho nàng say.” A Hành liền giật bầu rượu lại, “Vậy thiếp chẳng khách sáo nữa đâu.” Nóirồi nàng tu liền ba ngụm, lim dim mắt rồi từ từ thở ra một hơi, mặt đỏbừng ngây ngất. Thiếu Hạo nhìn A Hành, ánh mắt thấp thoáng nét cười, “Tiếc rằng ta đi vội quá, quên đem đàn theo mất rồi.” A Hành cười nói: “Mượn nhạc bồi rượu dĩ nhiên là thú vị, nhưng thiếp cònbiết một cách khác, hay hơn cả đàn sáo nhã nhạc và người đẹp ca múa cơ.” “Cách gì thế?” “Kể chuyện. Chàng đã bao giờ vừa nghe chuyện vừa uống rượu chưa? Bôn ba mệt mỏi suốt dặm trường, được ôm bầu rượu ngon ngồi bên đống lửa giữa đồnghoang hay trên thuyền nhỏ cạnh bến sông, vừa uống vừa nghe mấy kẻ quađường khề khà kể chuyện, bất kể là truyền kỳ ma quái hay là yên hận nhân gian, qua miệng họ đều thành ra vừa hấp dẫn vừa ấm cúng.” Thiếu Hạo bật cười, chừng như cảm động vì câu nói của A Hành, ánh mắt y chợttrở nên chứa chan hoài niệm, “Hơn hai ngàn năm trước, có lần ta lạc tớitận vùng cực Bắc, ngàn dặm tuyết bay, vạn tầng băng phủ, giá lạnh thấuxương, tối đến trên trời không một đốm sao, dưới đất cũng chẳng thấy ánh đèn, bốn bề tối đen như mực, ta một mình dẫn bước, đột nhiên lòng dânglên một cảm giác lạ lùng, không phải sợ hãi, mà là… Dường như cả đấttrời chỉ còn lại mình ta, tựa hồ gió tuyết sẽ gầm rít mãi chẳng ngừng,con đường này đi hoài đi mãi cũng không tới đích. Đương lúc ta lầm lũilê bước, chợt trông thấy xa xa thấp thoáng ánh đèn, ta dõi mắt nhìntheo, liền trông thấy…” Thiếu Hạo nhìn A Hành, nuốt lại cái tên đã thốtra tới miệng, kể tiếp, “Thấy một người thợ săn cáo tuyết đang trú trongcăn lều băng được dựng vội vàng, vừa sưởi ấm vừa uống rượu. Được anh tamời, ta liền bước vào ngồi xuống bên đống lửa, cùng anh ta uống thứ rượu dở tệ, nghe anh ta kể chuyện đi săn. Về sau mỗi khi ai đó hỏi ta thấythứ rượu nào ngon nhất, chẳng hiểu sao ta đều nhớ tới bữa rượu đêm ấy.” A Hành cười nói: “Chuyện của chàng hay đấy, đáng để chúng ta cạn ba chung lớn.” Nàng uống liền ba hớp rồi lại đưa bầu rượu cho Thiếu Hạo. Tới lượt A Hành kể chuyện: “Năm đó, ta xuống núi chơi…” Dưới trời sao lấp lánh, Thiếu Hạo và A Hành sánh vai ngồi trên phiến đá,người này một ngụm, người kia một hớp, cùng thưởng thức hùng tửu đấtĐiền nồng đượm, kể cho nhau nghe hết chuyện này sang chuyện khác, ThiếuHạo từng trải lịch lãm, A Hành tinh tế thông minh, đôi bên khi cười nói, lúc lại làm thinh ngắm sao trời, chớp mắt đã qua một đêm. Khiánh bình minh rọi vào mắt hai người, A Hành nhoẻn miệng cười với tianắng đầu ngày mỏng tựa cánh ve, thật khó tin rằng nàng lại cùng ThiếuHạo chuyện gẫu thâu đêm, nhưng thực tình nàng thấy vui vẻ sáng khoái vôcùng. Bao năm nay, A Hành đã đặt bao kỳ vọng cùng âu lo vào hai chữThiếu Hạo, hơn nữa còn giấu kín không cho người khác biết, mỗi khi có ai nhắc tới nàng đều ra vẻ không màng, vậy mà sao bao nhiêu năm, hết thảyâu lo kỳ vọng ấy cuối cùng hóa thành một nỗi êm đềm từ sâu thẳm đáylòng. Khác với nàng, giữa ánh nắng đầu ngày rực rỡ, cặp mắtThiếu Hạo bỗng trầm xuống như vừa tỉnh mộng, nét cười trong mắt tắt lịm, nhưng khóe miệng lại tươi cười. Y mỉm cười đứng dậy, “Chúng ta lên đường thôi.” A Hành chăm chú nhìn y, cảm thấy con người này khác hẳn nam tử cùng mìnhuống rượu chuyện trò đêm trước. Thiếu Hạo đêm qua hệt như kẻ hiệp kháchngang tàng, ngẫu nhiên gặp gỡ bên bờ dương liễu, có thể cùng chuốc chén, nói cười, thù tạc, nhưng sáng nay dưới ánh mặt trời, y lại giống bậcvương giả cô đơn sải bước trên con đường trước điện, đầy ẩn nhẫn, lạnhlùng và thâm trầm. Nàng đành lặng lẽ theo sau y, đang định đặtchân lên lưng Huyền điểu, bỗng Thiếu Hạo ngước nhìn lên vách núi, caogiọng nói: “Các hạ quanh quẩn ở đó cả nửa đêm không đi, dám hỏi cóchuyện gì đây?” Là Xi Vưu ư? Tim nàng nhảy thót lên tới cổ họng, vội rảo bước chen lên trước, nào ngờ kẻ từ trong núi đi ra lại là Vân Tang. A Hành kinh ngạc hỏi: “Sao tỷ lại ở đây?” Vân Tang cười đáp: “Ta có mấy câu muốn hỏi Thiếu Hạo điện hạ, ai ngờ mải nghe hai người trò chuyện, chẳng nỡ nào quấy nhiễu.” Thấy Thiếu Hạo nghi hoặc nhìn mình, A Hành vội giới thiệu: “Vị này là Đại vương cơ Vân Tang của Thần Nông.” Thiếu Hạo tươi cười hành lễ, “Chẳng hay vương cơ muốn hỏi chuyện gì?” Vân Tang đáp lễ nhưng do dự mãi chẳng thốt nên lời, dáng vẻ vô cùng bốirối. Thấy vậy, Thiếu Hạo động viên, “Vương cơ yên tâm, chuyện này nàngnói ta nghe, rời khỏi đây ta sẽ quên đi ngay.” Vân Tang vội đáp, “Phụ vương rất hiếm khi khen ngợi ai, nhưng lại hết lời ca tụng điện hạ cùng Thanh Dương. Không phải tôi không tin điện hạ, chỉ là chuyện nàynói ra quả có chút thất lễ.” “Xin vương cơ cứ nói.” “Trên Ngọc sơn, tôi có nghe nói điện hạ đã giam cầm Nặc Nại, chẳng rõ vìnguyên cớ gì? Nếu liên quan tới quốc sự Cao Tân thì xem như tôi chưahỏi, nhưng nếu là việc riêng thì xin điện hạ cho tôi hay, biết đâu bêntrong có chút hiểu lầm mà tôi giải quyết được chăng?” Thiếu Hạo liền đáp: “Thật không dám giấu, quả là việc riêng.” “A…” A Hành kinh ngạc bưng miệng nhìn Vân Tang rồi lại nhìn sang Thiếu Hạo. Lẽ nào y đã biết “vương cơ Hiên Viên” cùng Nặc Nại… Thiếu Hạo nói tiếp: “Ta và Nặc Nại quen nhau từ nhỏ. Dù Cao Tân lễ giáonghiêm ngặt nhưng y dung mạo tuấn tú, khó ngăn được các cô nương trẻtrung nhiệt tình đem lòng ngưỡng mộ, có điều y vẫn giữ đúng phép tắc,chưa từng vượt qua quy củ. Chẳng hiểu sao mấy năm gần đây lại thay đổitâm tính, phong lưu đa tình, gây ra không ít điều tiếng. Tình cảm nam nữ là việc riêng tư, đáng ra chẳng nên hỏi tới, nhưng nghĩ tình thân thiết nên thường cũng bóng gió nhắc nhở, khuyên nhủ đôi câu, tiếc rằng càngnói y càng phóng túng hơn. Nặc Nại xuất thân từ Hy Hòa bộ, một trong Cao Tân tứ bộ[4], rất nhiều nhà quyền quý muốn gả con gái cho y, ấy vậy màtrong một lần say rượu, y lại hồ đồ đáp ứng việc chung thân.” [4] Theo sách vở ghi lại thì bộ tộc của Thiếu Hạo chia ra làm bốn bộ: bộThanh Dương, bộ Hy Hòa, bộ Bạch Hổ, bộ Thường Hy, trong sách này đổi bộThanh Dương thành bộ Thanh Long, nguyên do thì sau này sẽ rõ. “Gì cơ? Y đã đính ước rồi ư?” Sắc mặt Vân Tang thoắt chốc tái nhợt. “Đâu chỉ là đính ước, mà còn sắp tới ngày cưới nữa kia. Nghe nói vương cơhọc rộng hiểu nhiều, hẳn cũng biết quy củ hôn phối của Cao Tân rấtnghiêm ngặt, tuy Nặc Nại say rượu hứa bừa nhưng hôn nhân đại sự chẳngphải chuyện chơi, y không thể nuốt lời được. Bởi thế hằng ngày y cứ vùiđầu trong rượu, say tràn cung mây, mặc cho người ta sắp xếp, thậm chícòn lè nhè cười khuyên ta nên sớm thành thân, dặn ta nhớ chăm lo cho thê tử thật tốt, có điều ta thấy thực lòng y không muốn cưới đối phương,đành phải gán đại cho y một tội danh, đem nhốt vào thiên lao, ít ra cũng hoãn được hôn sự của y lại.” Ánh mắt Vân Tang lộ rõ vẻ hoảng hốt, vội gượng gạo hỏi: “Cô gái đó là ai vậy?” “Chuyện liên quan tới danh dự của cô ấy, càng ít người hay càng tốt nên không tiện nói rõ, mong vương cơ bỏ quá cho.” A Hành tức tối hỏi: “Sao lại thế được? Nặc Nại hồ đồ, lẽ nào gia đình kia cũng hồ đồ nốt, coi lời nói lúc say của y là thật ư? Vân Tang tỷ tỷ,chúng ta đi Cao Tân nói rõ với bọn họ!” Thiếu Hạo liếc A Hành,làm thinh không nói. Vân Tang gượng cười, nhưng nhìn còn thảm hơn cảkhóc, “Đâu có hồ đồ, gia đình họ quá khôn ngoan ấy chứ! Nặc Nại là tướng quân của Hy Hòa bộ mà họ cũng dám ‘bức hôn’, e rằng cô gái kia lai lịch chẳng phải tầm thường, không ở Thường Hy bộ thì ở Bạch Hổ bộ.” Nàng lại quay sang bảo Thiếu Hạo: “Điện hạ trì hoãn hôn sự, hẳn không chỉ vìnhận thấy y không muốn thành thân.” Thiếu Hạo mỉm cười, cũngkhông phủ nhận, “Xưa nay nghe đồn Đại vương cơ Thần Nông huệ chất lantâm, thông minh cao khiết, quả nhiên danh bất hư truyền.” “Điện hạ có nắm chắc không?” “Lễ giáo quy củ của Cao Tân tích lũy từ cả vạn năm nay, quả thực ta chẳnglấy gì làm chắc cả, đành được đến đâu hay đến đó mà thôi.” “Hai người nói gì thế?” A Hành nghe cả hai nói chuyện cứ như vịt nghe sấm. Vân Tang từ biệt Thiếu Hạo, gọi tọa kỵ Bạch Thước[5] của mình tới, đoạn mỉm cười kéo tay A Hành, quay sang nói với Thiếu Hạo: “Tôi có chút chuyệnriêng muốn nói với vương cơ.” [5] Bạch Thước, thời cổ còn gọi là bạch vũ thước (chim khách lông trắng),là loài chim lành, dáng vẻ đẹpđẽ, tính tình cao khiết, lông trắng muốt như tuyết. Thiếu Hạo khoát tay tỏ ý cứ tự nhiên rồi chủ động lánh đi. Còn lại hai người, Vân Tang dặn A Hành: “Muội đừng lo cho tỷ, chừng nào vềTriêu Vân phong, nhớ thay tỷ hỏi thăm vương hậu nương nương.” “Tỷ tỷ…” A Hành lo lắng nhìn nàng. Từ nhỏ Vân Tang đã quen làm vẻ thản nhiên để che giấu nỗi buồn thương nêndù đau khổ thắt lòng, nàng vẫn bình tĩnh cười nói: “Ta không sao thậtmà.” Nói rồi, nàng lại nhìn bóng Thiếu Hạo đằng xa, nói nhỏ: “Đừng choThiếu Hạo biết chuyện của ta và Nặc Nại nhé.” “Sao thế tỷ? Muội sợ Thiếu Hạo…” “Không đâu, Thiếu Hạo rất tốt, tốt vô cùng, có điều ta e rằng y quá tốt vớimuội thì phải! Muội nên để ý mọi chuyện một chút, câu gì có thể khôngnói thì đừng nói ra. Phải nhớ rằng sống trong vương tộc, rất nhiềuchuyện thoạt nhìn có vẻ đơn giản, thật ra chẳng đơn giản chút nào đâu.” A Hành nghe hiểu láng máng, thoáng ngẩn người ra rồi khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, Xi Vưu đã về Thần Nông chưa?” “Ta không biết. Lúc ấy ta canh cánh chuyện kia trong lòng nên cũng chẳnglưu ý, muội hỏi ta mới nhớ, tính nết Xi Vưu xưa nay nói dễ nghe thì làlãnh đạm, nói khó nghe thì là tàn nhẫn, chẳng màng tới chuyện gì, vậy mà hôm qua đột nhiên lại hỏi ta đủ chuyện về muội và Thiếu Hạo, nào làđính ước khi nào, tình cảm ra sao…” Vân Tang chăm chú nhìn A Hành, “Giờđến lượt muội hỏi thăm hắn, không lẽ muội và hắn… có chuyện gì à? Ta còn không biết hai người quen nhau từ bao giờ nữa đó.” A Hành thở dài, “Nói ra thì dài lắm, trước đâu giấu giếm là vì sợ tỷ phạt hắn đấy thôi. Sau này từ từ muội sẽ kể với tỷ.” “Ta phạt hắn ư?” Vân Tang hừ một tiếng, cười khổ: “Tính hắn như thế, trờikhông ràng đất không buộc nổi, ai mà dám chọc vào? Hắn đừng làm phiềntới ta là ta đã tạ trời tạ đất rồi.” Dứt lời, Vân Tang bước lên lưngBạch Tước, “Ta đi đây, ngày sau sẽ khảo tiếp chuyện của muội cùng tên ma đầu kia, nhưng ta nói muội nghe, gã Xi Vưu ấy không trêu vào được đâu,tốt nhất muội nên tránh xa hắn ra.” Nàng cười với A Hành rồi tha thướtbay lên. “A Hành, chúng ta cũng lên đường thôi.” Thiếu Hạo tươicười chìa tay mời nàng ngồi lên lưng Huyền điểu, nhưng nụ cười ôn hòa mà khách sáo ấy lại khiến nàng thấy xa cách vô cùng, tựa vầng trăng trêntrời vậy, dù sáng tới đâu cũng chẳng có nổi chút hơi ấm. A Hành bắt đầucảm thấy mọi chuyện tối qua như một giấc mơ, Thiếu Hạo cùng nàng uốngchung bầu rượu, nói cười tán gẫu thâu đêm dưới trời sao lấp lánh hìnhnhư cũng chỉ là tưởng tượng của nàng thôi. Dọc đường, cả hai đều yên lặng, mãi tới rạng sáng, khi về đến Hiên Viên sơn, Thiếu Hạo mớiquay sang nói với nàng: “Ta chẳng có việc gì cầu kiến nên không tiện lên núi, chỉ đưa được nàng tới đây thôi.” A Hành khẽ đáp: “Đa tạ chàng.” Thiếu Hạo cười: “Cảm ơn nàng đã tặng ta bí quyết ủ rượu, lần sau có dịp, tasẽ mời nàng uống thư tửu ta tự cất.” Nói rồi y ngẩng đầu nhìn lên núi:“Người hầu tới đón nàng rồi kìa, gặp lại sau nhé.” Vừa nói, y vừa cưỡiHuyền điểu bay vút đi. Xe mây đã đỗ xuống bên cạnh, đám thị nữ quỳ xuống mời vương cơ lên xe. A Hành cứ ngơ ngẩn như không nghe thấy, ngẩng đầu đăm đắm trông theo tàáo trắng càng lúc càng bay xa giữa ánh tà dương đỏ rực, dần dần chỉ cònlại một đốm trắng, rồi đốm trắng đó cũng tan vào ráng chiều rực rỡ,nhưng phong thái tựa nước Nam non Bắc của y vẫn như còn rành rành trướcmắt nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]