Editor: Las the leaf
Đêm đã gần khuya, căn phòng trên bình nguyên vẫn còn đang sáng đèn
Marian vẫn đang bận này bận nọ, cậu chủ đáng kính đã đi công tác ở ngoài một tuần, mỗi tháng đều đúng hẹn nhận được tiền lương, tiền lương nhận được không thua gì bất kỳ giai cấp lao động nào ở Johannesburg. Điều này khiến cho Marian cảm thấy bồn chồn, cho nên dù thế nào thì cậu chủ ngủ yên ổn thì Marian mới được về phòng
Đương nhiên, chị họ của cậu chủ cũng không thể chậm trễ, mới nửa tiếng trôi qua, Marian đã trách móc bản thân ba lần về những ngu ngốc phạm phải trước đây.
"Lúc trước tôi đối với cô chủ(*) thật quá thiếu tôn trọng". Marian liên tục nói, liên tục đi theo phía sau cô nói sau này cô chủ có yêu cầu gì có thể trực tiếp tìm Marian
(*) Ở đây Marian dùng kính ngữ là 您 nên tôi để là cô chủ luôn
Tay Qua Việt Tú làm một dấu "OK"
"Mái tóc cô chủ vẫn xinh đẹp như vậy". Khen ngợi từ đáy lòng.
Đau đầu, Marian cũng theo cô đến bên ngoài phòng
Qua Việt Tú đứng bên ngoài phòng, vừa lúc Tống Du Liệt cũng bước ra khỏi phòng, Marian lập tức chân như bay đến: cậu chủ, cậu cần gì ạ?
Tống Du Liệt nói một câu muốn uống nước, Marian vui vẻ đến nhà bếp.
Cuối cùng ---------
Cũng yên tĩnh lại rồi.
Lúc này Qua Việt Tú cũng không vội mở cửa phòng, lưng dựa vào khung cửa phòng, nhìn anh
Lúc đầu, hai người nhìn nhau, cũng không biết tại sao đã đến gần, đứng gần sát nhau, là anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801487/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.