Editor: Yann
Beta: Las the leaf
"Xe của tôi bị hỏng." Giọng nói của cô gái đang đứng dậm tuyết ngoài cửa truyền vào tai Cố Lan Sinh mang theo một cảm xúc khang khác.
Ban đầu, không rõ là khang khác ở chỗ nào. Sau khi suy nghĩ kĩ, thì tựa như ai đó đang kéo một bản nhạc quen thuộc. Giai điệu của bản nhạc khơi lại những kỉ niệm đã qua, như xa như gần.
Xa đến bóng dáng mơ hồ, gần như hai tiếng "Tạm biệt" ấy vẫn còn vương vấn trên môi.
Tại sao lại như vậy? Sao lại thành ra như vậy?
Lui về sau một bước.
Hoàn hồn lại, nhìn về khuôn mặt ngoài cửa, chính xác mà nói, là nhìn vào đôi mắt.
Tận sâu trong đáy lòng không nén được đặt ra câu hỏi: "Có phải đôi mắt ấy cũng được kẻ với màu xanh lam."
Không, đôi mắt ngoài kia không kẻ màu xanh lam.
Thật là một suy nghĩ buồn cười.
Nổi bật giữa chiếc mũ len và lớp khẩu trang là đôi mắt hạnh to tròn; sáng ngời trong veo; tròng đen, lòng trắng phân biệt rõ ràng.
Khi Cố Lan Sinh nhìn về phía cô, đôi mắt ấy nhẹ nhàng chớp một cái, sợi lông mi dài chuyển động mềm mại, sóng mắt yêu kiều, giống như câu thơ "Mắt xinh đen trắng sáng rời"(*).
(*) "mỹ mục phán hề" được xuất từ "Thi Kinh - Quốc Phong - Vệ Phong - Thạc Nhân" của Khổng Tử. Bản dịch của Tạ Quang Phát.
Murmansk, đôi mắt u buồn được kẻ với màu xanh lam, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ; lúc lại nhìn về đứa bé; lúc liếc ngang qua gương mặt anh; ngay cả lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/155654/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.