Edit: LiQiu Beta: Yuè Yīng "Ngày 18 tháng 1 năm 2012, Murmansk, Lễ hội Mặt trời, một thanh niên Trung Quốc tên là Cố Lan Sinh đã đi tàu đến phía nam của thành phố, đó là chuyến xe dài nhất mà anh đi trong 22 năm qua, chuyến xe dài đằng đẵng khiến anh sinh ra ảo giác chắc khi tàu đến trạm thì anh đã biến thành lão già chống gậy mất rồi, khi trở thành lão già Cố Lan Sinh sẽ khoe với nhóm bạn già của mình rằng "Tôi đã gặp một nàng tiên cá". Đúng vậy, anh đã gặp một nàng tiên cá, nàng tiên cá sống ở cảng Kola, ngày nào đó nàng tiên cá lấy trộm quần áo của ngư dân đi lên bờ, đi lên một chuyến xe thưa người. Trong lòng nàng tiên cá có chuyện thương tâm, nàng không nhịn được rơi nước mắt, sau đó mọi thứ trở nên tồi tệ. Thân phận của nàng tiên cá bị người thanh niên Trung Quốc đoán được, bởi vì từ hốc mắt nàng chảy ra nước mắt có màu xanh, biển cả màu xanh, màu xanh da trời của biển cả là nhà của nàng tiên cá, cho nên, nước mắt chảy ra từ hốc mắt dĩ nhiên là màu xanh. Lạ lùng là trong buồng xe chỉ có người thanh niên Trung Quốc là thấy được nước mắt của nàng tiên cá, theo truyền thuyết thì chỉ có người có duyên với nàng tiên cá mới có thể may mắn thấy nước mắt màu xanh của nàng. Đúng như dự đoán, sau đó, Cố Lan Sinh và nàng tiên cá gặp lại nhau." Hai mươi hai tuổi Cố Lan Sinh ngồi trên tàu điện duy nhất ở Murmansk, khi đó có nằm mơ anh cũng không nghĩ tới, vào một ngày nắng đẹp, anh sẽ cùng một người nói chuyện phiếm như vậy, trực tiếp chọc cho người kia liên tục cười duyên. Ngoài cửa xe, những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời, lúc rơi xuống đất liền biến thành viên đá, mưa đá phảng phất khiến cho khách qua đường vội vã vào trạm xe, mấy dấu chân lưu lại ở cửa kính xe liền biến mất không dấu vết, trạm tiếp theo, cặp tình nhân trẻ tuổi xuống xe. Cố Lan Sinh ngồi về chỗ ngồi, cô gái kẻ mắt màu xanh vẫn không chút biểu cảm, yên lặng nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ. Nếu như không phải là đường kẻ mắt màu xanh của cô gái chuyển từ xanh đậm sang xanh nhạt thì Cố Lan Sinh cũng sẽ hoài nghi liệu có chất lỏng màu xanh đọng lại trên mắt cô gái không, hay đó chỉ là ảo giác của anh. Tầm mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, lúc này, Cố Lan Sinh đã không nói rõ được là anh đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ hay vẫn đang nhìn cô gái kẻ mắt màu xanh nữa. Cô gái đổi tư thế ngồi khác, nghiêng người sang một bên, vị trí đó vừa vặn hợp với tay vịn thành hình l, cơ thể cô gái lõm vào co rụt lại. Từ góc độ này nhìn sang -------- "Cô ấy trông hơi gầy." Cố Lan Sinh mơ hồ suy nghĩ trong lòng, "Phụ nữ gầy không dễ thương chút nào", ý nghĩ này đi liền ngay sau đó. Mẹ nó! Đây không phải là điềm báo tốt gì. Cố Lan Sinh một lần nữa rời đi sự chú ý đang đặt trên người cô gái, trạm tiếp theo chính là cảng Kola, toàn bộ tinh thần đều dồn vào nhìn chằm chằm cửa kính xe. Lần này, sự chú ý của Cố Lan Sinh được kéo trở lại bởi tiếng khóc của đứa bé, "Oa -----------" tiếng khóc đó đánh thức một bộ phận người mơ màng ngủ trên xe, theo tiếng khóc, mặt người phụ nữ trùm khăn đội đầu tràn ngập sự lúng túng, hai tay túm chặt tay của đứa trẻ, đứa trẻ không vui, tiếp tục gào lên "Oa oa --------" Dưới rất nhiều ánh mắt, người phụ nữ chỉ có thể buông tay đứa con ra, thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, tay đứa bé nhanh chóng hướng về phía cô gái kẻ mắt màu xanh, quen cửa quen nẻo tìm vật yêu thích, một vật nhỏ sáng trong, vật nhỏ trong suốt kia như đang phát sáng. Ánh sáng lấp lánh xuất phát từ ngón tay áp út đeo nhẫn của cô gái. Lúc đó có thể thấy rõ chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô gái rất đặc biệt, trong lòng Cố Lan Sinh tổng kết một chút: chiếc nhẫn kim cương có giá khoảng bảy, tám ngàn dollar, được chế tạo đặc biệt cho tầng lớp trung lưu, dùng nó để cầu hôn sẽ không mất thể diện, để nó tại hôn lễ để biểu lộ tâm tư cũng coi như thích hợp. Cho nên, nói... Ánh mắt không kiểm soát được trở lại dán lên mặt cô gái kẻ mắt màu xanh, từ trán đến ngực, từ cằm trở lại trán, Cố Lan Sinh không nói được đây là vì điều gì, muốn kiểm chứng từ trên mặt cô gái hoặc là bác bỏ suy đoán ư? "Này, hiện tại cô đã kết hôn? Hay là đã có hôn ước? Hoặc là... vật thể trên ngón áp út của cô kia chẳng qua là cô dùng để ngăn chặn ý đồ của những tên muốn xin số điện thoại của cô ở nơi công cộng? Tôi biết những cô gái xinh đẹp thường sẽ dùng chiêu này để ngăn chặn không ít những phiền toái." Lúc Cố Lan Sinh mặc niệm một lần lời nói này trong lòng thì ánh mắt anh đã nhìn tới nhìn lui mấy lần trên mặt cô gái. Thật đáng tiếc, anh không nhận được bất kì câu trả lời nào từ trên mặt cô gái. Đôi mắt của đứa bé bị thu hút bởi vật thể sáng lấp lánh, thậm chí bàn tay đứa bé không muốn rời khỏi chiếc nhẫn kim cương. Người phụ nữ chỉ có thể liên tục xin lỗi cô gái kẻ mắt màu xanh, từ tiếng Nga đến tiếng Anh, nhưng dường như cô gái không hiểu ngôn ngữ của cô ấy, cô nhìn bé gái khẽ chau chân mày, đây là biểu cảm duy nhất mà Cố Lan Sinh thấy được từ trên mặt cô gái. Người phụ nữ cẩn thận nhìn ngoại hình cô gái, trong lòng tựa như đã xác định được quốc tịch của cô, nhưng không biết làm thế nào, cô ta không biết tiếng Trung, cũng không biết tiếng Nhật, tiếng Hàn cũng không. Cuối cùng, từ miệng cô ta nói tiếng "Sorry". Mới vừa nói thật xin lỗi xong, đứa bé liền áp mặt lên mu bàn tay cô gái, rõ ràng, chỉ chạm vào thì không thể thỏa mãn trí tò mò của cô bé. Có lẽ cắn một cái hoặc liếm một cái sẽ thú vị hơn, nhưng chưa thành công liền bị mẹ bắt trở lại theo cách thức đại bàng bắt gà con. "Oa" tiếng khóc của đứa bé lại to hơn, kéo kẻ say rượu tỉnh dậy, tên say rượu lớn tiếng mắng. Mấy phút sau, đứa trẻ cười phá lên, kẻ say rượu lần nữa trở lại giấc mộng của hắn, hiện tại chiếc nhẫn của cô gái kẻ mắt màu xanh đang ở trên tay đứa bé, đứa bé hôn rồi lại liếm chiếc nhẫn kim cương, người phụ nữ dùng tiếng Anh cảm ơn cô gái, mà cô gái lại trở về trạng thái trước đó rồi. Sở dĩ cô gái đưa chiếc nhẫn cho đứa bé là vì tiếng khóc và tiếng tên say rượu quấy rầy cô sao? Cố Lan Sinh nghĩ trong lòng. Cách cảng Kola còn một phút lái xe, người phụ nữ trùm khăn đội đầu đang vừa dỗ lại vừa gạt muốn lấy lại chiếc nhẫn kim cương trong tay đứa bé nhưng không có kết quả, sức lực của đứa bé rất lớn, từ đầu đến cuối chiếc nhẫn kim cương được cô bé nắm chặt trong nắm đấm nhỏ của nó. Người phụ nữ lại dùng lực, mắt thấy đứa bé định gào lên lần nữa.... "Không cần." Trước khi đưa bé gào lên, cô gái kẻ mắt màu xanh mở miệng. Không phải tiếng Nga chính gốc, phát âm... có chút ngọt. Nhất thời, Cố Lan Sinh không tìm được bất kỳ từ ngữ thích hợp nào để mô tả giọng nói của cô gái kẻ mắt màu xanh. Có lẽ thích hợp khi hình dung ra đó là một loại nước trái tuyết lê ép trong ngày hè, khi băng trên cành tuyết lê đã tan, tựa ở trên than cây khô ráo, dưới bóng cây, uống cốc nước mát lạnh mang theo vị ngọt, rất tốt đẹp. Nhìn cô gái kẻ mắt màu xanh đột nhiên nói chuyện, người phụ nữ trùm khăn đội đầu lộ biểu cảm như viết trên mặt: Hóa ra cô biết tiếng Nga; biểu cảm thứ hai chính là tràn đầy nghi hoặc đối với cô gái; vì cô lại nói, không cần trả lại chiếc nhẫn? "Tôi mua nó ở chợ đêm ngày hôm qua, 500 Rup một chiếc." Cô gái kẻ mắt màu xanh đáp lại. Lời này xâu chuỗi lại với câu lúc nãy có thể hiểu là: thứ đó không đáng tiền, con cô thích thì cho nó. Không biết làm sao nhìn nắm đấm nhỏ của đứa con một cái, người phụ nữ nhìn về phía cô gái kẻ mắt màu xanh lộ ra hàm răng trắng. Người phụ nữ cười lên rất có sức cảm hóa, cô gái khẽ nâng khóe miệng, nụ cười như ẩn như hiện nơi khóe miệng cô. Nếu như độ cong của nụ cười kia lớn hơn một chút, nhất định cũng là một ly nước tuyết lê ép mùa hè. Đến cảng Kola. Trước khi xuống xe người phụ nữ trùm khăn đội đầu chỉ về mấy chục nóc nhà xung quanh bến cảng, nói cho cô gái kẻ mắt màu xanh biết nhà cô ấy ở đó, nếu như đến cảng Kola chơi, cô ấy sẽ rất vui lòng làm chủ. Nhưng mà, người phụ nữ quên báo cho biết tên họ, số địa chỉ nhà, còn nữa, chỉ khi người phụ nữ ném chiếc nhẫn mà con gái cô ấy đang nghịch vào thùng rác ở đây trước thì mới có thể có người nói cho cô ấy biết thứ đó trị giá 500 nghìn Rup. Vật trị giá 500 nghìn Rup là đồ chơi mà cô gái kẻ mắt màu xanh sử dụng mánh khóe để tránh ong bướm vây quanh, là bằng chứng của một đoạn tình cảm; hay là bằng chứng hôn nhân cũng không biết được. Cùng với sự kết thúc của chuyến hành trình, tất cả đã bị phủ bụi thời gian. Có không ít hành khách lên xe ở cảng Kola, buồng xe lập tức trở nên chật chội. Trong số mười mấy hành khách lên xe ở cảng Kola thì có 3 vị là người già, ba vị này đều mặc quần áo và trang sức truyền thống, nhìn có vẻ họ vừa mới trở về từ lễ liên hoan chào đón Lễ hội Mặt trời. Cố Lan Sinh nhường chỗ ngồi cho người lớn tuổi nhất. Tàu chậm rãi chạy. Cố Lan Sinh bị dồn đứng ở chỗ tay vịn mà cô gái kẻ mắt màu xanh đang ngồi, hai ông lão khác lần lượt đứng bên cạnh anh, mặt đối diện với cửa sổ. Cũng không biết là do vị trí của đoàn xe; hay là bất mãn với việc người trẻ tuổi không nhường ghế ngồi, đầu gối của ông lão đứng đối diện cô gái kẻ mắt màu xanh mấy lần đập vào đầu gối cô gái. Lần thứ tư, cô gái cuối cùng cũng đem ánh mắt chuyển từ cửa sổ sang, cảnh tượng trước mắt dường như khiến cô gái kinh ngạc, phút chốc cô gái cuống quýt đứng lên. Ông lão đập đầu gối vào cô gái cũng không ngồi vào ghế trống, miệng không ngừng nói, chỉ vào đôi mắt cô gái lại di chuyển ngón tay về chiếc váy của cô gái, để lộ ra chiếc răng sứ trắng. Nói vậy, đây là cách tiếp khách đường xa tới của người dân Murmansk. Murmansk là châu tự trị của Nga, có 120 dân tộc sinh sống ở khu vực này, mỗi dân tộc đều có truyền thống văn hóa và ngôn ngữ của mình, nghe giọng của ông lão là biết ông lão là người đến từ một trong số 120 dân tộc. Cụ thể là ông lão nói gì thì Cố Lan Sinh không biết, anh đoán chắc là ông lão thấy cô gái có nét đặc trưng thuộc dân tộc mình, ví dụ như đôi mắt kẻ màu xanh. Đến nỗi cô gái nghe có hiểu lời của ông lão không thì Cố Lan Sinh không biết. Sau khi hai ông lão trao đổi một lúc, một vị trong đó ngồi vào ghế mà cô gái nhường, buồng xe quá chật chội, không ngồi không được. Ông lão dùng trình độ tiếng Anh kém cỏi nói cảm ơn cô gái. Buồng xe yên tĩnh trở lại. Cô gái nắm lấy tay vịn, hướng mặt ra cửa sổ. Ngoài cửa sổ, hàng chục nghìn tàu chở hàng giống nhau ở cảng Kola như tòa lầu trên biển, mỗi cửa sổ của tàu chở hàng đều có ánh đèn phát ra, có màu trắng, màu da cam, màu xanh da trời, màu tím đậm, màu vàng nhạt,... Đếm không hết những ánh đèn giao hòa chồng lên nhau, giống như chiếc lưới ngũ sắc rực rỡ. Chiếc lưới ngũ sắc rực rỡ trôi lơ lửng giữa màu xanh của sắc trời mùa hạ ở Murmansk, giống như chiếc thảm bay mà bọn nhỏ nhớ mãi không quên trong nghìn lẻ một đêm, chiếc thảm bay chậm rãi chở một tòa lầu rực rỡ sắc màu tới. Đẹp đến nỗi như được thêu dệt nên từ ngày và đêm hoang vu. Tiếng báo giờ vang lên. "Thế giới này, chỉ có Murmansk, bạn mới có thể nhìn thấy cảnh đêm tuyệt đẹp ở bến cảng vào lúc 4 giờ chiều." Cố Lan Sinh nhớ tới lời nói của vị tài xế không biết tên. Vị tài xế kia còn nói. "Nếu như bên cạnh bạn có một cô gái thì cảnh đêm tuyệt đẹp ở bến cảng sẽ càng thêm lãng mạn trong mắt bạn." Lãng mạn, nói như vậy có bao nhiêu tầm thường. Tuy nhiên, có vẻ như có chuyện giống như vậy. Ánh mắt lặng lẽ quét tới trên người cô gái, lúc này Cố Lan Sinh không có cách nào nhìn thấy rõ biểu cảm của cô gái, nhưng như hiện tại cũng không tệ. Nếu từ xa nhìn tới, thị giác sẽ nói cho bạn biết, ở đó có người đàn ông và người phụ nữ trẻ tuổi với khuôn mặt phương Đông giờ phút này đang tựa sát vào nhau ngắm cảng Kola xinh đẹp. Cô gái cao khoảng từ 1m63 đến 1m65, Cố Lan Sinh cao 1m84, vai anh tựa vào tay vịn, cô gái đứng phía trước anh, không gian buồng xe chật chội, cơ thể cô gái tựa hồ lọt thỏm trong ngực anh. Tiến lên chút có thể gần cô hơn, đúng lúc mơ hồ, Cố Lan Sinh dường như nghe được có người thì thầm vào tai anh. Mẹ nó! Đây rõ ràng là tiếng nói của John. John là bạn cùng phòng của Cố Lan Sinh ở Helsinki, cậu ấy luôn mặc quần áo thuần sắc với áo T-shirt và quần jean trắng, không xăm trổ, được biết đến là không hút thuốc, hàng năm cũng sẽ tham gia bơi lội vào mùa đông, một dáng vẻ đơn thuần. Nhưng thật sự thì John chính là một kẻ háo sắc, mỗi tháng đều mang một cô gái khác nhau về nhà, có hai thứ đồ mà cậu ấy không thể thiếu khi hẹn hò với một cô gái: nước súc miệng và chỉ nha khoa. Hai thứ này có thể giúp cậu ấy làm sạch mùi thuốc lá và thức ăn dính trên răng, trước khi ra cửa nhất định sẽ không quên bỏ sô cô la vào túi áo khoác, đương nhiên, sô cô la chỉ dành cho những cô gái xinh đẹp, một khi chạm mặt cô gái xinh đẹp John sẽ làm bộ làm tịch nói: "Hy vọng nó có thể làm cho em vui lên." Cố Lan Sinh không phải là John, điều này không cần nghi ngờ. Trong dư quang, Cố Lan Sinh thấy mình và thân thể cô gái kẻ mắt màu xanh tựa như muốn sát lại một chỗ. Giây tiếp theo, cơ thể nhanh chóng đứng thẳng, kéo dãn khoảng cách với cô gái ra một chút. Thở ra một hơi thật lớn. Hơi thở bay trong không khí hình thành một luồng khí nhỏ, luồng khí nhỏ khẽ chạm vào nơi thái dương của cô gái, chúng mềm tựa lông chim, chậm rãi nhẹ nhàng thổi về hướng đó. Dọc theo mái tóc đẹp, Cố lan Sinh thấy một vật nhỏ với hình dáng tương tự con nòng nọc nhỏ, vật nhỏ kia cũng chỉ lớn hơn dấu phẩy viết trên trang giấy một chút. Vật nhỏ kia... màu hồng. Cố Lan Sinh nheo mắt lại, làm sao để mô tả nó chứ? Một dấu phẩy màu hồng. Dấu phẩy màu hồng được in trên lỗ tai của cô gái, bị kẹp chặt ở lớp xương sụn gần như trong suốt, nhìn kỹ lại thấy nó giống như một con nòng nọc nhỏ, ánh mắt dừng lại nhìn nó thật lâu. Đây là một con nòng nọc nhỏ ham chơi, một đêm trăng, nó trong lúc vô tình nhìn thoáng qua những giọt nước mắt của cây bách, mặt trời mọc, nước mắt của cây bách kết tinh thành các tinh thể. Các tinh thể chuyển thành màu hổ phách sau một thời gian dài. Lại một đêm trăng khác tới, có người phát hiện con nòng nọc nho nhỏ trong hổ phách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]