Thiên Thanh Hoàng mặc kệ chuyện của Tô Như Mộng bọn họ, kỳ thật nàng cũng không thời gian quản, bởi vì công hàm từ Đông Hán đã đến, mấy quốc gia khác phái người tới cũng lần lượt cùng đến hết, Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt đều bận muốn chết, chỉ có thời gian buổi tối để nghỉ ngơi mới có chút không gian riêng.
“Haa!” Hiên Viên Tuyệt còn ở trong ngự thư phòng, Thiên Thanh Hoàng thật sự chịu không nổi đi ra hít thở không khí, tự cảm thấy trong khoảng thời gian này thật nhiều việc, ngày thanh nhàn trước kia đã bỏ nàng đi xa quá rồi.
“Tiểu thư! Nếu mệt người ngồi xuống ta xoa bóp cho được không?” Nhìn Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt mỏi mệt, Hoan Hỷ đau lòng vô cùng.
“Được!” Thiên Thanh Hoàng đi đến một bên lương đình ngồi xuống, chờ Hoan Hỷ mát xa, bởi vì Thiên Thanh Hoàng thích, Hoan Hỷ và Hoan Lạc đều đặc biệt học qua cách xoa bóp, chỉ là trước kia toàn do Hoan Lạc mát xa cho nàng, nhớ tới Hoan Lạc không biết giờ ở phương nào, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên cảm thấy rầu rĩ.
“Hoan Hỷ, ngươi có nhớ Hoan Lạc không?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên hỏi.
Hoan Hỷ nghiêng đầu một chút: “Tiểu thư nhớ nàng sao?”
Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Rất nhớ, ta thích nhất là ngày ngày được thấy tỷ muội các ngươi ở bên ta!”
“Nếu Hoan Lạc biết tiểu thư nhớ nàng thì nhất định sẽ rất vui vẻ!” Bởi vì nàng cũng rất nhớ tiểu thư.
“Thật không? Rất khó tưởng tượng bộ dáng khi Hoan Lạc vui vẻ, bình thường nha đầu ấy chỉ biết cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-nhat-thien-kim-hoang-hau/563853/quyen-2-chuong-47-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.