“Tiểu thư! Trong cái hòm kia là gì?” Hoan Hỷ không rõ vì sao tiểu thư lại bảo nàng tới phần mộ của phu nhân đào cái hòm kỳ quái kia ra.
“Ta cũng không biết, trước cứ giữ lại đi!” Thiên Thanh Hoàng trả lời không yên lòng, đó là vật duy nhất nữ nhân kia lưu cho nàng, tuy cũng muốn nhìn một chút xem là gì, nhưng hiện tại không có tâm tư.
“Tiểu thư cũng không biết? Là phu nhân lưu cho tiểu thư?” Hoan Hỷ hiếu kỳ nói.
“Hoan Hỷ!” Hoan Lạc bất mãn quát, không thấy tâm tình tiểu thư không tốt sao?
“Nga!” Hoan Hỷ rầu rĩ lên tiếng, ngồi im trên ghế không nói câu nào, bất quá ánh mắt tò mò vẫn như trước thỉnh thoảng nhìn Thiên Thanh Hoàng, vô cùng muốn biết đáp án.
“Tiểu thư, là ai chọc giận ngươi vậy?” Hoan Lạc nhìn Thiên Thanh Hoàng buồn đã lâu, hỏi. Hiên Viên Tuyệt có việc phải rời đi, lúc các nàng ba người đến đã thấy Thiên Thanh Hoàng rầu rĩ, ánh mắt mê mang không yên lòng!
“Không có việc gì, ngươi không nên hỏi!” Thiên Thanh Hoàng ủ rũ lên tiếng, kéo hồ da đắp qua người, nằm xuống một bên chợp mắt.
Hoa Hỷ thẳng tắp nhìn Thiên Thanh Hoàng, dùng khẩu hình hỏi Hoan Lạc: Tiểu thư tâm tình không tốt?
Hoan Lạc liếc nàng một cái, không nói gì nữa.
Đột nhiên Hiên Viên Địch từ cửa ló đầu vào, trong tay cầm một chuỗi dã quả không biết tên, nhìn Thiên Thanh Hoàng như hiến vật quý: “Hoàng tẩu, đây là quả ta vừa mới phái người đi hái, đã nếm rồi, rất ngọt, người cũng thử đi!”
Đối với Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-nhat-thien-kim-hoang-hau/563784/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.