Hoàng Phủ Vũ Trạch mừng rỡ một phen, kích động níu lấy cổ áo của tiểu thái giám: “Ngươi nói cái gì? Có người đưa giải dược đến ư?”
Tiểu thái giám cực lực chống lại sự thô bạo của hắn, cười nịnh bợ nói: “Đúng vậy ạ, đúng vậy ạ, bên ngoài có người tự nhận là có giải dược Thiên Trùng Vạn Kiến ạ!”
“Nhanh mời người đấy vào đây! Mau lên!”
“Dạ dạ dạ, nô tài tuân mệnh.”
Hắn lo lắng đợi chừng một khắc, tiểu thái giám kia mới vội vã dẫn người tới trước mặt.
“Bẩm Vương, chính là tiên sinh này ạ.”
“Thảo dân bái kiến Vương.”
Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài vô cùng bình thản, nhưng Hoàng Phủ Vũ Trạch là hạng người nào chứ? Ánh mắt sắc bén dù liếc qua đám người cũng không thể bỏ qua một kẻ có vẻ ngoài đơn giản mà sát khí lại nồng nặc như vậy được.
Chỉ là, điều này không phải việc mà hắn quan tâm, hiện tại hắn chỉ muốn biết kẻ này có giải dược thật hay không thôi.
“Bình thân. Giải dược đâu?” Hoàng Phủ Vũ Trạch vội vàng hỏi.
“Tạ Vương! Giải dược đây.” Nam nhân không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói lời cảm tạ, từ trong tay áo lấy ra một cái lọ bằng sứ.
Nhìn lọ sứ đấy, ánh mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời nóng lên, nhưng hắn vẫn còn lí trí, không bị niềm vui sướng làm cho đầu óc mụ mẫm.
“Điều kiện của ngươi là gì?”
Nam nhân cười nhẹ, “Xin Vương ban cho thảo dân một vạn lượng vàng.”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-kim-bai-yeu-hau/2793027/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.