Chương trước
Chương sau
Editor: Taiga
Từ lúc Nam Cung Nguyệt Bân xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật đã thu hút ánh nhìn của nhóm người nữ quyến, thậm chí có vài người lớn mật liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng Bân vương gia vui vẻ ôn nhu như gió xuân từ đầu đến cuối lại thờ ơ, tựa như mỹ nhân xinh đẹp trong mắt hắn không có ý nghĩa gì.
Thật ra hắn đối với người nào cũng ôn hòa, kỳ thực chính là rất vô tình.
Âm thần ổn định lại khí huyết, Nam Cung Nguyệt Bân cười nhạt làm như không có chuyện gì xảy ra, “Đương nhiên đệ sẽ uống cùng Hoàng huynh vài chén.”
Mặc dù không biết Nam Cung Nguyệt Hiên làm cách nào thuyết phục được Nam Cung Quân Hạo, nhưng hắn cũng không quan tâm, cho dù không có Nam Cung Nguyệt Hiên cầu xin hắn cũng nhất định sẽ đến gặp Tiểu Tiểu, chuyện cấm túc nhỏ nhặt này không làm khó được hắn.
“Không được.” Nam Cung Nguyệt Hiên không đồng ý khoát tay, mặt hắn nghiêm túc:“Xem sắc mặt nhị đệ không tốt, nhất định còn chưa khỏi bệnh, hiện tại không thể uống nhiều. Bổn vương nghe nói Tam hoàng đệ đã mời sư phụ Thần Phong lão nhân đến trị bệnh cho đệ, không biết đệ đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Đã khiến hoàng huynh phải lo lắng, đệ đã khỏe hơn nhiều rồi.” Nam Cung Nguyệt Bân ôn hòa cười yếu ớt, Thần Phong lão nhân mỗi ngày đều đến phủ của hắn, Nam Cung Nguyệt Hiên thăm dò được cũng là chuyện bình thường, mà hắn cũng chưa từng nghĩ muốn giấu diếm chuyện này.
Quả thật mỗi ngày bài độc đã có chuyển biến tốt, chẳng qua nhìn thấy Dạ Nguyệt Ly thân thiết ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đi vào, trái tim không khống chế được đột nhiên đau nhói. Cho dù Mục Trạch Dương đã nhiều lần nhắc nhở hắn phải tĩnh tâm, nếu không sẽ vô cùng bất lợi đối với bệnh tình của hắn, ngay cả đau đớn của thân thể cũng không thể ngăn được tâm tư không yên ổn của hắn. Dường như không phân biệt được đau đớn là do độc phát tác hay là đau đớn chua xót vì trong mắt nàng không có hắn.
Ánh mắt quét qua Dạ Nguyệt Ly, hắn đã sớm biết nam nhân này vô cùng bá đạo, cũng không nghĩ đến từ đầu đến cuối hắn đều cố ý khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu không nhận thấy sự có mặt của mình.
“Vậy thì tốt, đến lúc hoàng đệ khỏi bệnh, huynh sẽ tâu với phụ hoàng Tam đệ chính là công thần.” Hắn cười nói với Dạ Nguyệt Ly.
Dạ Nguyệt Ly ngẩng đầu một hơi uống cạn ly rượu, cũng không nhìn hai người Nam Cung Nguyệt Hiên và Nam Cung Nguyệt Bân lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Hắn không có nhàn rỗi mời lão đầu trị bệnh cho tình địch, Nam Cung Nguyệt Bân sống hay chết thì liên quan gì đến hắn?
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Hiên khóa chặt Dạ Nguyệt Ly, không bỏ xót bất cứ biểu hiện nào trên khuôn  mặt hắn, vừa nghe hắn trả lời như vậy, nụ cười Nam Cung Nguyệt Hiên có chút gượng gạo, nhưng trong lòng nảy sinh nhiều nghi ngờ? Không phải hắn tự mình mời người đến trị bệnh sao? Sắc mặt khó chịu này là có ý gì?
Ngón tay trắng thon dài mân mê ly rượu, Dạ Nguyệt Ly cười lạnh, Nam Cung Nguyệt Hiên muốn giở trò gì hắn đều hiểu rõ, nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa hắn có tâm tư phối hợp, đối với hắn mà nói thay vì ngồi cùng đám người nhàm chán này, không bằng ôm nha đầu tâm tình. Nghĩ vây, Dạ Nguyệt Ly quyết định hay là sớm cho Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy Nam Cung Nguyệt Bân, chỉ cần biết hắn bình an vô sự, bọn họ có thể nhanh chóng trở về phủ.
Tầm mắt Dạ Nguyệt Ly thỉnh thoảng rơi vào tấm bình phong bằng lụa mỏng màu lam kia, dường như muốn xuyên thấu qua nó đến trên người ngồi bên kia, Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn chăm chú Dạ Nguyệt Ly tự nhiên cũng không bỏ qua ánh mắt đầy ý tứ này, đáy mắt hắn hiện lên một tia sáng, nhất thời trong lòng hiểu rõ!
Thì ra là như vậy!
Hắn đã nghĩ sao Dạ Nguyệt Ly có thể rộng lượng như vậy, thì ra Thần Phong lão nhân là do người khác mời đến chữa bệnh.
Xem ra Mộ Dung Tiểu Tiểu và Nam Cung Nguyệt Bân thật sự mập mờ không rõ ràng, Dạ Nguyệt Ly thật là vô dụng, ngay cả nữ nhân của mình cũng không quản được, thật mất thể diện. Đổi là là hắn, loại nữ nhân này đã sớm bị hắn loại bỏ, tránh nàng bôi nhọ đến mình? Chẳng qua những chuyện này không cần hắn quan tâm, hẳn chỉ cần xác định chuyện hắn muốn biết là đủ.
Trên yến tiệc, sóng ngầm bắt đầu nổi lên, các quan viên chỉ lo cúi đầu uống rượu, không nói bất cứ lời nào.
Còn Triệu Kỳ Nghị kia hai mắt híp lại, tại thời điểm mấu chốt sẽ trợ giúp Nam Cung Nguyệt Bân, hiện tại hắn càng thêm chắc chắn Ly vương không có tâm tư đối với ngôi vị hoàng đế. Cho dù là để thành toàn tâm nguyện của nữ nhi, hay là bản thân hắn rất hài lòng Nam Cung Nguyệt Bân, hắn không còn bài xích hoàng gia như lúc trước, Bân vương có lẽ sẽ trở thành phu quân của Mộng nhi, về phần lời đồn giữa Bân vương và Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn cho rằng đây là lời đồn đại vô căn cứ, tình ý giữa nàng và Ly vương không giống như giả bộ, nếu như Bân vương thật sự có lòng riêng, chắc chắn Ly vương sẽ không nhượng bộ, Hoàng thượng cũng không đồng ý, Triệu gia hắn đã bị từ hôn một lần, hôm nay hắn nộp lên binh phù, chắc chắn sẽ không thể từ hôn lần nào nữa!
Nhưng cần thiết phải mời đến Thần Phong lão nhân, rốt cuộc Bân Vương bị bệnh gì? Có thể khỏi hoàn toàn hay không? Những điều này hắn muốn biết rõ ràng.
Nam Cung Nguyệt Hiên tự mình cầm bầu rượu lên, rót rượu vào chén trống không của Dạ Nguyệt Ly, dường như nhớ ra điều gì, lên tiếng đánh vỡ không khí trầm lặng, “Tam hoàng đệ ngươi cũng không vừa, đã sớm bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, có phải đã định ngày thành thân rồi không? Lại không báo cho Hoàng huynh và Nhị đệ, hôm nay chúng ta phải bắt Tam đệ chịu phạt vài chén.”
Con ngươi Nam Cung Nguyệt Bân chợt co rút, nhưng rất nhanh hắn rũ mắt xuống, ánh mắt trầm xuống, nắm chặt ly rượu trong tay, có chút không khống chế được mà run rẩy, hắn ổn định tâm tình, giống như không có chuyện gì khẽ nhấp miệng, lại cảm thấy chất lỏng đi qua miệng lưỡi khó khăn nuốt xuống, nhói đau trong lồng ngực đã sớm khiến hắn đau đến chết lặng, ánh mắt cũng chưa từng nhìn lên, nhẹ giọng nói: “Không biết Tam hoàng đệ định ngày thành thân là ngày nào?”
Tiểu Tiểu cố ý muốn gạt hắn? Không nghĩ đến tin tức này là hắn nghe được từ người ngoài khiến hắn không kịp ứng phó. Vì sao kiếp trước dùng cả tính mạng bảo vệ nàng đổi lại kiếp này lại là nội tâm đau đớn tột cùng, Mộ Dung Tiểu Tiểu, sao nàng đối xử với hắn bất công như vậy!
Hắn nên hận Dạ Nguyệt Ly đoạt mất người yêu của hắn? Hay là nên oán nàng vì đã quên chuyện cũ, tiến vào trong ngực nam nhân khác?
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Hiên mờ mịt khó lường, dù Nam Cung Nguyệt Bân chưa lộ ra sơ hở, nhưng chắc chắn không phải là không có phản ứng. Khóe môi hắn khẽ cười, chuyện hôm nay hắn muốn làm đã làm được, tiếp theo là làm thế nào để đẩy mâu thuẫn này lên cao.
Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, ánh mắt lại phát hiện sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân dường như có chút tái nhợt, trong lòng càng mất kiên nhẫn, Nam Cung Nguyệt Hiên muốn nhắm vào Nam Cung Nguyệt Bân hắn không quản, nhưng hôm nay lại muốn lợi dụng hắn kích thích Nam Cung Nguyệt Bân, hắn cực kỳ khó chịu, phải biết là bệnh tình Nam Cung Nguyệt Bân mà nặng thêm, nha đầu chắc chắn sẽ lo lắng, nàng lo lắng sẽ khiến hắn khó chịu, đây là một vòng tuần hoàn tệ hại, hắn tuyệt đối không cho phép!
Đột nhiên đứng dậy, hắn cầm ly rượu lên uống cạn, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn đến Nam Cung Nguyệt Hiên, cười như không cười nói: “Đến lúc đó không phải huynh sẽ biết sao?”
Ngay sau đó, đang lúc mọi người ngạc nhiên, Dạ Nguyệt Ly ném ly rượu lên bàn, lạnh lùng xoay người dời đi.
Bữa tiệc kết thúc trong không khí không vui vẻ.
Bên này Mộ Dung Tiểu Tiểu đang ngồi đến nhàm chán kéo tay áo khoác lông chồn, bên tai bỗng vang lên tiếng nói trầm thấp quen thuộc, nàng thu hồi ánh mắt, cười đến chói lọi như hoa lê, vui vẻ nói: “Ly?”
Mỹ nhân quay đầu cười một cái không khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người, giống tia nắng mặt trời làm tan chảy băng tuyết trên đỉnh núi tuyết, cho dù thế gian nhiễm cát bụi, lại làm tan chảy băng, trong chốc lát liền nghe thấy tiếng chuông linh đinh rung động, như mùa xuân ấm áp quay lại thay thế cho mùa đông lạnh giá, trăm hoa đua nở, xung quanh tràn đầy hương thơm ngấm vào lòng người, nhất thời lấn át mọi người.
Bất kể là nữ quyến may mắn thấy được cảnh này hay là nam nhân nhìn thấy, đều không kiềm chế được bản thân mà đắm chìm trong nụ cười quyến rũ động lòng người đó.
Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt mi tâm, ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu vào trong ngực, trong nháy mắt áo khoác lông chồn che kín dung nhan của nàng, chỉ còn lộ ra đôi mắt đẹp xao động khiến hắn nhớ nhung và vui vẻ, trên khuôn mặt hiện đầy ý cười, “Nhớ huynh không?” ôm được nàng trong lòng hắn mới cảm thấy trống trải trong lòng được lấp đầy.
Mộ Dung Tiểu Tiểu không chút do dự gật đầu, cảm nhận được vòng tay ấm áp kia, bàn tay trắng nõn đặt lên eo hắn, chỉ nghe tiếng nàng trong vắt đáp: “Nhớ.”
Dạ Nguyệt Ly cúi đầu, không để ý mọi người đang ngồi đó, trước mặt nhiều người hôn lên khuôn mặt làm hắn mê muội này, sủng nịnh nói: “Huynh cũng nhớ muội.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười tươi như trăng rằm, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, làm sao bây giờ? Nàng càng ngày càng không thể rời xa hắn, lần này mới tách ra không bao lâu, nàng đã rất nhớ hắn.
Nhưng có người luôn luôn giết chết phong cảnh:
“Tam Hoàng đệ và Mộ Dung cô nương ân ái như vậy, không khỏi khiến mọi người ao ước?” giọng nói Nam Cung Nguyệt Hiên đột nhiên vang kên, kéo suy nghĩ viển vông của một đám quan lại trở về.
Âu Dương Tịnh phục hồi tinh thần đầu tiên, nàng còn sửng sốt vì hành động lớn mật của hai người này trước mặt mọi người, nàng bước đến cạnh Nam Cung Nguyệt Hiên, che miệng cười khẽ: “Vương gia, thiếp thân nên cẩn thận chọn quà mừng, xem ra chuyện tốt của Ly vương và Ly vương phi tương lại cũng sắp đến.”
“Tịnh trắc phi nói rất có lý.” Nam Cung Nguyệt Hiên tán thành.
Dạ Nguyệt Ly trừng mắt, lạnh lùng quét mắt qua Nam Cung Nguyệt Hiên đang nói chuyện cùng khách mời, nhìn chằm chằm đám người nữ quyến kia, môi mỏng dương lên cười lạnh nói: “Vậy trước tiên ta phải cảm tạ tâm ý của Hiên vương rồi.”
“Tam hoàng đệ không cần cảm tạ, đây là chuyện hoàng huynh nên làm, Nhị hoàng đệ, đệ nói xem?” Nam Cung Nguyệt Hiên nhíu mày, lập tức nói, chuyển chủ đề sang cho Nam Cung Nguyệt Bân.
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới chú ý đến Nam Cung Nguyệt Bân, lông mi khẽ chớp, nàng bỗng nhiên im lặng, sao nàng lại quên mục đích của mình khi đến đây? Quả nhiên nàng bị làm cho mơ hồ, hờn dỗi trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, muốn trách thì trách hắn, hại nàng vừa vào phòng tiệc đã mặt đỏ tim đập vì động tác lớn mật của hắn.
Dạ Nguyệt Ly nhẹ nói bên tai nàng, “Trờ về tùy ý muội xử phạt.” dứt lời hắn thổi khí nóng lên vành tai nàng, làm nàng vùi mặt vào lồng ngực hắn.
Nam Cung Nguyệt Bân buông mắt xuống, không phải hắn không muốn nhìn thẳng nàng, hắn sợ vừa ngẩng đầu lên sẽ tiết lộ hoàn toàn cảm xúc đang quay cuồng trong mắt, hắn yêu nàng, nhưng hắn không muốn làm khó nàng trước mặt mọi người.
Hắn tự giễu cười một tiếng, kiếp trước cũng vì nàng mà che giấu tình cảm, không nghĩ đến kiếp này cũng nhát gan như vậy, trời xanh đã cho hắn cơ hội, lại bị hắn bỏ qua, hắn có thể trách ai?
Cần phải buông tay, hắn thật sự không muốn!
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt mày, trong lòng hơi đau xót, Việt Bân không muốn nhìn nàng, là vì nàng làm tổn thương hắn? Xem ra đúng như lời sư phụ nói lúc trước, có lúc nàng phải nhẫn tâm, không nên xuất hiện trước mặt hắn, nếu không nàng gặp hắn sẽ là hại hắn.
“Nguyệt Bân ca ca, huynh làm sao vậy, thân thể chưa khỏe lại sao?” một thanh âm mềm mại vang lên, là Triệu Thi Mộng lên tiếng, mặt nàng đầy lo lắng, muốn tiến lên đỡ lấy Nam Cung Nguyệt Bân lại bị hắn im lặng cự tuyệt.
Nam Cung Nguyệt Bân bình thản lùi về sau hai bước, cười nhạt xa cách: “Tạ cô nương quan tâm, bổn vương không có chuyện gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.