“Thôi, ngươi muốn thế nào thì thế đó đi.” Y Na tràn đầy từ ái sủng nịch khóa nhẹ tay áo, liền theo Mục Trạch Dương đi xa. 
“Hắn ở Nam Dục quốc, sư hụ cũng không nói nhiều, ngươi đi sẽ biết.” Mục TRach Dương đồng thời xua tay, lời nói phiêu đãng trong không khí, trông vô cùng thoải mái mà rời đi, nhưng nội tâm lại hừ hừ, tiểu tử thối kia không để ý đến hắn, tiểu nha đầu đã trở lại hắn cũng sẽ không nói cho tiểu tử kia biết! 
Mục Trạch Dương đã sớm tính quẻ, tính đến hôm nay ở chỗ này chờ nàng trở lại, nhìn thấy hai người đều khỏe hắn cũng yên tâm. 
“Sư muội, chuyện của Tuyết Nhàn sư huynh thẹn với ngươi.” Lời nói của hắn có chút trầm trọng, đến khi hắn tìm được, Tuyết Nhàn đã sớm ra đi, tứ chi không còn đầy đủ, hắn bất đắc dĩ phải thiêu hủy xác chết, tro cốt để trong Thần Phong cốc, tiểu Tiểu không biết nơi nầng quỳ lạy sư tổ, chính là nơi nàng lạy mẫu thân. 
Y Na cười khổ, “Sư huynh, không thể trách được ngươi, nếu năm đó ta không gặp họa, phu quân cũng sẽ không chết, ta cũng sẽ không bị lạc mất nữ nhi khi chạy trốn, nàng ấy cũng không bị hủy dung cùng mất trí nhớ, dù sư huynh đã cứu nàng ấy, cũng tìm cho nàng ấy một đáng lang quân như ý, nhưng biết sao được, hồng nhan thì bạc mệnh, đây đều là tự ta tao nghiệt!” 
“Ngươi bỏ được thành quả của mình giao cho người khác?” Mục Trạch Dương lảng sang chuyện khác, cười trêu ghẹo. 
“Nàng có bản lĩnh, ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635496/chuong-64-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.