Bàn tay Mộ Dung Cẩn Thiên khẽ nhúc nhích, Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình vì bị lừa! Đột nhiên nghiêng người tránh đi! Gió mạnh quất qua tóc nàng, sợi lụa tử sắc bị đôi tay Mộ Dung Cẩn Thiên nắm chặt, còn người nàng đã an toàn ở chỗ khác!
Thất bại chỉ trong gang tấc! Mộ Dung Cẩn Thiên trừng mắt, trong con ngươi đều là không dám tin, hắn phẫn hận xiết chặt mảnh tử lụa, mang theo đầy hận ý và không cam lòng ngã xuống vách núi đen!
Dạ Nguyệt Ly không khống chế được toàn thân phát run, hoàn hảo, nàng còn đang đứng bên rìa vách núi!
Nhưng không kịp để hắn thấy may mắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu như vô thức ngã theo Mộ Dung Cẩn Thiên xuống vách núi đen! Thần sắc nàng tràn đầy lo lắng, hai trong mắt hung hăng hìn sợi lụa buộc tóc Mộ Dung Cẩn thiên đang nắm trong tay!
Không! Đó là quà của sư huynh cho nàng! Không thể để mất!
Bầu trời, chợt toàn bộ đen lại!
“Nha đầu!”
Một tiếng quát giận dữ vang lên, chấn động thiên địa, bóng dáng bạch sắc đngs xa kia kinh động không dứt, nhanh vọt đến mép vách đá với tốc độ không thể tưởng nổi!
Đúng lúc này, bỗng có hai đạo bạch quangn phá màn đêm xông ra, vô cùng chói mắt! Mộ Dung Tiểu Tiểu không kịp quay đầu cũng không kịp đáp lại, đã bị bao vây trong hai đạo bạch quang, thân thể bỗng nhiên mơ hồ.
Mắt thấy người kia sắp biến mất trong hai đạo ánh sáng, trái tim Dạ Nguyệt Ly kịch liêt nhảy lên! Trong lòng hắn sợ hãi lan tràn, bỗng nhiên vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635493/chuong-64-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.