Kinh thành Bắc Địch cách Dương thành nửa tháng lộ trình, nếu ra sức thúc ngựa hơn mười ngày là tới. Dạ Nguyệt Ly ôm tiểu nhân nhi nhàn hạ nằm tựa trên xe, đã rời khỏi kinh thành. 
Mạc Du Ly muốn theo Đường Tuyên Tuyên về Đường môn nên không thể đi cùng đờng, nghe sư huynh nói là đến đó cầu thân. 
Trước khi ly biệt Đường Tuyên Tuyên khóc đỏ cả mũi, thiếu cút nữa làm Mạc Du Ly đau lòng đến chết, trong nháy mắt, hận không thể mọc thêm hai cái chân, đạp bọn họ nhanh nhanh đi, lạ dmas là tiểu hạt tiêu của hắn khóc, thật đáng giận! 
Dạ Nguyệt Ly ôm tiểu nhân nhi đi một đường lên xe, cũng không thèm để ý đến người bên cạnh. Ở hía xa xa sau lưng hắn Bắc Thần Thụy cười khổ, nam nhân kia đúng là keo kiệt, chỉ muốn nhìn mặt nàng một chút mà hắn cũng keo kiệt không cho, Bắc Thần Thụy đứng xa nhìn cho đến khi xe ngựa chỉ còn một điểm nhỏ, hắn ta còn bần thần đứng tại n chỗ hồi lâu. 
“Chủ tử, tam hoàng tử đã trở lại.” Thị vê bên cạnh hắn tấp giọng hồi báo. 
“Ừm, đi thôi.” Hắn ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, chờ tất cả mọi chuyện đều kết thúc, hắn ta mới có thể đi du lịch khắp nơi trong thiên hạ này, nói không chừng một ngày nào đó có thể gặp lại mặt trời trong lòng hắn. 
Xe ngựa trên đường hết sức bình thường, trừ một người mặt than không đổi đang đánh xe là Toái Nguyệt, tất cả mọi thứ đều vô cùng bình thường, tuy Toái Nguyệt có bộ dạng đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635490/chuong-64-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.