Khí hậu tháng sáu tại hoàng thành Bắc Địch, ánh nắng vẫn chói chang như vậy. 
Tình huống trong hoàng cung chắc hẳn đang rất nhộn nhịp rồi, hiếm có khi Mộ Dung Tiểu Tiểu không đi xem kịch vui, chỉ trốn trong phủ ngủ ngon. 
Dạ Nguyệt Ly đơn giản ngồi ở cạnh giường với nàng, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ôn nhu dậy dỗ lại chuyện tối qua, “Nha đầu, ngươi thấy Bắc Thần Thụy thế nào?” Dạ Nguyệt Ly đặc biệt nói chuyện trước với tiểu nhân nhi trong lòng, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc. 
Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng thấy giật mình, nàng vừa mới tắm xong, cơ thể vẫn còn ẩm hơi nước. 
Sư huynh khẽ mím môi, hô hấp trầm ổn, con ngươi lạnh lùng, bình tĩnh nhìn nàng, giống như rất chờ mong câu trả lời của nàng. 
Bình thường sư huynh thường không bao giờ quan tâm đến người ngoài, đến nhìn qua cũng không có, vậy mà sao tự nhiên lại hỏi nàng như vậy? 
Bị thái độ của người kia tác động, đôi mi thanh tú của Mộ Dung tiểu Tiểu khẽ chớp, còn thật sự ra vẻ suy nghĩ, nàng nói, “Bắc Thần Thụy sao?” 
“Ừm.” Hai mắt dạ Nguyệt Ly có chút trợn to, bàn tay siết chặt tấm chăn ngoài, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, hắn có bao nhiêu lo sợ khẩn trương chờ đáp án của nàng.. 
Một lúc lâu sau. 
“Quả thật làm cho người khác thấy đau lòng thay.” 
“Roẹt..” Chăn gấm trong tay cứ thế bị Dạ Nguyệt Ly dùng nội lực đánh nát, vậy mà tiểu nhân nhi trong lòng không có chút tổn thương gì, đủ thấy nội lực sâu đến mức nào. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635487/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.