Bước ra từ ngự thư phòng, đã là sáng hôm sau, mấy ngày liền không ngủ khiến Bắc Thần Thụy có chút suy yếu, hắn cố nén chút khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực, do chịu một cước của phụ hoàng, cứ cho là chọc giận phụ hoàng phải trả một đại giới lớn là ngôi vị thái tử, nhưng có thể đổi lấy tự do sau này của mẫu hậu, hắn thấy đáng giá. Đôi mắt của hắn trầm tĩnh như nước, lúc này có chút ảm đạm, phụ hoàng, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, trước kia cần gì phải vậy? Rốt cuộc ngài cũng không thể có được, tâm của mẫu hậu. Hắn ngẩng đầu lên, ngũ quan nhu hòa lộ ra dưới ánh mặt trời, tuy là ánh mặt trời có chói mắt, nhưng hắn rất hưởng thụ, đến khi hai con mắt không chịu nỏi khẽ nhíu lại, ánh sáng làm mắt đau đớn, rồi đến khi tầm mắt bắt đầu mơ hồ dần… Trước đây, mẫu hậu luôn không muốn thân cận với hắn, thậm chí ngay cả muốn gặp mặt cũng khó khăn. Hắn còn nhớ lần đâu tiên biết viết chữ, cao hứng chạy tới chỗ mẫu hậu, luôn nghĩ nhất định sẽ được mẫu hậu ôm một cái thật ấm áp nên rất vui vẻ, đến nơi giang hay tay cao lên, hưng phấn cho người nhìn, nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng khinh thường, chữ viết đầu tiên mà hắn tỉ mỉ viết được cũng vì thế mà rơi xuống cơn mưa, lúc đó bị mẫu hậu ghét bỏ, nội tâm hắn đau đớn thất vọng vô cùng. Mẫu hậu không muốn ở cùng hắn, chắc chắn là vì hận phụ hoàng, bởi vì hắn là con của phụ hoàng, nên mẫu hậu mới không muốn gặp. Hắn từ nhỏ đã học được chuyện, đem hết tất cả những lỗi lầm này quy hết lên người phụ hoàng, dù trong lòng hắn cũng hiểu được, như vậy đối với phụ hoàng cũng có bất công. Phụ hoàng thương tổn mẫu hậu, nhưng lại đối xử với hắn rất tốt. Nhưng điều hắn muốn, chưa bao giờ có được, vì vậy liền càng muốn có…. Về phần ngôi vị kia, vì mẫu hậu, hắn có thể dễ dàng buông tha mà không chút do dự. Mặt trời lên cao, khung cảnh trong Dao Vũ cung cũng vừa sáng tỏ. Mặc dù không biết có chuyện gì vui, nhưng chủ tử vui vẻ, tất cả cung nữ bọn họ cũng vui vẻ. Dao phi thật không ngờ, việc truyền ra lời đồn lại có kết quả tốt như vậy, Bắc Thần Nghiêu thật sự đã phế Bắc Thần Thụy Nàng ta ngày càng vì quyết sách của mình mà mừng rỡ không thôi, Diệp Mạn Thanh mất tích, đứng mũi chịu sào chính là Bắc Thần Thụy, một người đã sớm có tâm tư muốn Bắc Thần Nghiêu thả mẫu hậu của hắn, hơn nữa thời gian đã qua nhiều ngày mà không tìm được người, lại có lời đồn như vậy truyền ra, ở trong phủ thái tử lại tìm được quần áo của hoàng hậu, như vậy Bắc Thần Nghiêu sẽ có cảm nhận thế nào? Nữ nhân mà hắn ta yêu nhất dời xa hắn ta, đứa con hắn ta xem trọng nhất phản bội hắn ta, ở trong lòng hắn chắc chắn sẽ có cảm giác bị ruồng bỏ, hắn cũng sẽ không tín nhiệm Bắc Thần Thụy nữa. Như vậy, sau này chỉ cần làm cho Vũ nhi lọt vào mắt Bắc Thần Nghiêu, ngôi vị thái tử không phải sẽ dễ như trở bàn tay? Bắc Thần Vũ hiện cũng giống Dao phi, đáy lòng cười đến điên cuồng, bất quá, dù đã không còn chướng ngại vật, hắn vẫn rất lo lắng, đến khi nào hắn mới có thể loại bỏ vĩnh viễn tai họa ngầm này… Một ngày náo loạn dần khép lại, màm đêm cũng từ từ buông xuống. Hy vọng tìm người của Bắc Thần Nghiêu lại thất bại, hắn phát điên mất! Nhưng đúng là chính hắn đã tạo nên kết quả hôm nay. Hai mươi năm qua tình yêu của hắn đã trở thành tra tấn, thâm nhập vào tận cốt tủy, khắc vào máu thịt, tình yêu của hắn trở thành một loại độc dược, làm Diệp Mạn Thanh bị thương, cũng tự tra tấn chính mình. Khi nào thì người thay thế này, đã dần dần vượt qua cả chính chủ mà hắn cho là duy nhất, làm kiên định lúc đầu của hắn thay đổi, cũng khiến hắn lại mắc thêm lỗi lầm một lần nữa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]