Nô tài vô dụng! Lông mày Dao phi nhíu lên, “Tới đây.”
Thị nữ đành phải cúi đầu đi lên phía trước.
Dao phi lệnh cho cung nữ kía ghé tai lại, nhẹ giọng phân phó vài câu, rồi sau đó mới ngồi thẳng người dậy cẩn thận nói một lần nữa: “Không được để người khác phát hiện! Tự mình chú ý một chút!”
Ngày mai sẽ thông báo vị trí thái tử sao? Nếu nàng không làm cái gì, thì có phải là đã phụ lòng của ba người một nhà kia tận lực giấu diếm? Chờ xem, nàng ta sẽ không để cho bọn họ được như ý! Ở trong đáy mắt đều là ánh sáng thâm trầm tính toán ác độc!
Trên nóc nhà Dạ Nguyệt Ly tập trung thính lực lắng nghe xong, mặt không chút thay đổi dời đi.
Đầu bên này Phượng Khuyết cung, Mộ Dung Tiểu Tiểu xong việc đi ra không thấy bóng dáng của sư huynh, buồn bực hỏi, “Người đâu?”
Lúc này Bắc Thần Nghiêu đã đi, Bắc Thần Thụy cũng chuẩn bị xuất cung vì mẫu hậu đã ngủ, vừa ra tới cửa liền thấy khuôn mặt buồn bực của Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Hắn luôn nhìn thấy nàng một thân áo lụa trắng mỏng manh, mà mái tóc đen óng ả dài tới eo, lại chỉ dùng một sợi tơ màu tím nhẹ nhàng buộc lên, hạ xuống phía sau cổ, bên tai còn rủ xuống hai sợi tóc nghịch ngợm, gió nhẹ lay lay, cuối cùng thổi đến bên đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng, mà hai môi của nàng lại mím chặt, ngũ quan đẹp đẽ tinh xảo, giống như hoa sen mới nở, thanh mát nhã nhặn.
Bắc Thần Thụy chợt phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635458/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.