Lúc Bắc Thần Thụy chuẩn bị mở miệng khuyên bảo lần nữa, thì yên tĩnh trong điện bị phá vỡ, một chữ đột ngột vang lên: 
“Cút.” 
Mặc dù Diệp Mạn Thanh nói nhẹ, nhưng lại giống như tiếng chuông vang dội trong tim Bắc Thần Thụy, mặt mũi hắn khổ sở, hai tay đặt trên mặt thảm cả mười DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn đầu ngón tay đều cắm sâu vào da thịt, tự như bất mãn, tựa như khổ sở, giãy giụa không dứt, rồi sau đó, bất thình lình buông lỏng. 
“Nhi thần bây giờ…Cút.” Bắc Thần Thụy ngước mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của Diệp Mạn Thanh trầm giọng đáp. 
TỪ khi đi vào Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn yên lặng quan sát hai mẫu tử, nàng phát hiện khi miệng Bắc Thần Thụy vừa nói “cút”, thân thể mảnh mai của Diệp Mạn Thanh có chút cứng ngắc, vô cùng không rõ ràng, nhưng nàng nhìn không sai. 
Hít sâu một hơi, Bắc Thần thụy ngẩng đầu xoay mình, ánh mắt kiên định, “Mẫu hậu, nhi thần ở bên ngoài tẩm điện, đến khi xác định thân thể người không đáng ngại, nhi thần mới có thể đi!” 
Bước chân hắn rời đi có chút lảo đảo, xem ra, quỳ đã tương đối lâu. 
Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc nhìn sư huynh mình một cái, đây là hậu cung, vả lại đây là tẩm điện nằm giữa, sư huynh cùng nàng đồng thời đi vào đã là không hợp quy củ, lúc này Bắc Thần Thụ vừa đi, nàng cũng không thể để sư huynh ở lại nơi này, tránh cho sinh chuyện không hay. 
Dạ Nguyệt Ly sắc mặt đen lại, mi tâm cũng nhíu chặt gay gắt. 
Ánh mắt u oán của ai kia đâm xuyên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635452/chuong-44-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.