Châm cứu xong thì đã là buổi trưa, từ chối sự nhiệt tình giả vờ giữ lại củaThái hậu, Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu từ từ đi lại trên đường nhỏ ở trong cung, cự tuyệt ngồi kiệu xuất cung, dưới sự dẫn dắt của Lộc Thăng bọn họ chậm rãi bước đi thong thả đến hướng cửa cung.
Mộ DungTiểu Tiểu còn đang suy nghĩ việc Thái hậu không che giấu được vẻ mặt vui sướng, xem ra căn bệnh này đã hành hạ nàng ta năm sáu năm, quả thật cóthể chữa khỏi nàng ta rất vui vẻ.
Chẳng qua theo nàng, bệnh timkia chỉ cần cảm xúc ổn định sẽ căn bản không có chuyện gì, có thể sốngtốt cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.
Nhưng vị Tháihậu kia cố tình không cam lòng từ đây yên lặng ẩn mình ở trong cung Vĩnh Thọ, vẫn cứ nghĩ muốn tranh giành một chút, nếu không cũng không kéodài nhiều năm như vậy?
Con người, vì cái gì luôn thấy chưa đủđây? Rõ ràng đã ngồi vào vị trí này, tuổi đã cao vì sao không sống tốthưởng thụ ở trong cung, càng muốn đi tranh đoạt những thứ không thuộc về mình .
"Nghĩ muốn cái gì à?" Dạ Nguyệt Ly cười nói.
ĐầuMộ Dung Tiểu Tiểu tựa vào trước ngực sư huynh, cười nhẹ nói nhỏ, "Sưhuynh, Tiểu Tiểu có sư huynh vậy là đủ rồi." Nàng mới không cần lòngtham như vậy.
Trong mắt Dạ Nguyệt Ly chớp lóe điểm sáng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi tới, phía trước truyền đến một trận ồn ào.
"Ủa -! Đã đi đâu! Đã đi đâu!"
"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút. . ."
"A, bắt được rồi! Bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635439/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.