Chương trước
Chương sau
? 20/09/2022
Chỉ trong nháy mắt, tin tức Phùng Úc đạt giải Ảnh đế Kim Mã đã leo lên đứng đầu hot search. Chuyện Tưởng Tuyết Tùng không ngại xa xôi, cố ý chạy tới hội trường cũng làm cho người ta không khỏi động lòng. Phùng Úc thoải mái khoác vai Tưởng Tuyết Tùng chụp ảnh, đăng lên Weibo, mà Tưởng Tuyết Tùng so với anh còn kích động hơn, nắm chặt cúp nên Phùng Úc liền chèn thêm dòng chữ "Cúp của tôi bị cướp rồi!". Bình luận cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, đều là "Em gái muốn thì cho em ấy! Đừng có mà keo kiệt!".
"Haizz, đều là fan, làm sao lại có thể đối xử bất công như vậy được cơ chứ?"
Phùng Úc cười cười, đưa di động cho Tưởng Tuyết Tùng. Kết thúc lễ trao giải, một đám phóng viên đều chờ để được phỏng vấn Phùng Úc, Tưởng Tuyết Tùng yên lặng yên đứng bên cạnh Phùng Úc. Mãi cho đến mười giờ tối, hai người mới có thể đến nhà hàng ăn bữa khuya.
Tưởng Tuyết Tùng ngước mắt nhìn, cắn đứt sợi mì trong miệng, liếm liếm môi rồi nhìn kỹ mấy dòng bình luận, nở nụ cười: "Em thích cái này nha."
"Hả?"
"Về sau, mấy cái cúp như này anh chắc chắn sẽ có rất nhiều, để cho em gái anh chơi đi!" Tưởng Tuyết Tùng đọc dòng bình luận thứ hai, cười đến mi mắt cong cong, "Anh nhìn này, em nói anh làm được mà anh chẳng tin gì cả."
"Làm người vẫn phải khiêm tốn một chút mới tốt."
Phùng Úc vươn tay, cầm lấy ly nước che đi sự xấu hổ trên gương mặt thì bị Tưởng Tuyết Tùng cản lại, "Hôm nay, có phải là nên uống rượu không?"
"Nhóc có thể uống.. À, phải rồi, uống được..." Trong ấn tượng của Phùng Úc, Tưởng Tuyết Tùng vĩnh viễn chỉ là một cô nhóc mười sáu tuổi. Anh nói được nửa câu mới phát hiện đã trôi qua năm năm, anh xoa xoa cái mũi, hạ giọng lầm bà lầm bầm: "Nhóc vậy mà đã hai mươi mốt..."
"Đúng rồi nha, em có thể kết hôn rồi!... Hì hì!" Tưởng Tuyết Tùng hứng thú bừng bừng nói một câu như vậy, nhưng giống như kịp phản ứng lại, nũng nịu cười ngọt ngào. Phùng Úc ngẩn người, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, nói: "Đồ ngốc, gọi người mang một chai rượu vang đi!"
"Bây giờ mới mở thì hơi muộn rồi ha?" Tưởng Tuyết Tùng gọi Dương Kiệt: "Anh Kiệt, hơi phiền anh một chút, anh có thể hỏi giúp em ở đây có chai Champagne nào trên năm năm không? Có thì mở một chai, còn không có thì thôi."
Phùng Úc tò mò hỏi: "Tại sao lại là năm năm trở lên? Champagne cũng phải xem năm à?"
Tưởng Tuyết Tùng quay đầu, đắc ý giải thích cho cậu biết, "Anh không biết à, champagne nếu dưới năm năm thì kết cấu khá là đặc, cần phải cực kỳ tỉnh táo mới có thể thưởng thức được mùi vị. Còn từ năm năm trở lên thì không cần phiền phức như vậy, nên em muốn mở một chai trên năm năm!"
Phùng Úc đã xem qua mấy bộ phim mà Tưởng Tuyết Tùng đóng, cũng đã sớm đoán được đó là những kiến thức mà cô học được trong khi quay << Nhà Bình Phẩm Rượu >>. Nhưng cậu không hề có ý định vạch trần, thậm chí còn chắp tay trước ngực, thể hiện bản thân tâm phục khẩu phục, "Các hạ quả nhiên là kiến thức sâu rộng, tại hạ bội phục, bội phục."
"Giả trân."
Tưởng Tuyết Tùng cười nói, "bốp" một tiếng đánh cho Phùng Úc nhe răng trợn mắt hô đau. Biết rõ là đối phương đang diễn, cô nắm chặt tay cậu lấy lòng, nhưng Phùng Úc lại giả vờ phát cáu, không cho cô nắm lấy khiến cho nó vô tình trở thành một trò chơi trẻ con.
Dương Kiệt thấy hai người ngây thơ đùa giỡn như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh lấy lý do đi khui rượu để trốn ra ngoài hút thuốc. Một lát sau thì nhắn tin nói không có rượu, đã thanh toán nên anh về trước, để Phùng Úc nói chuyện thêm lúc nữa rồi về khách sạn, chớ ham vui mà hoãn chuyến bay ngày mai.
"Mai anh bay lúc mấy giờ?" Tưởng Tuyết Tùng hỏi.
"Năm giờ là đến sân bay, ngày mai anh còn ba cuộc phỏng vấn." Ngay khi giải Kim Mã công bố kết quả, rất nhiều truyền thông đổ xô đến tìm cậu để được phỏng vấn. Phùng Úc là người có ơn tất báo, có vài chương trình luôn ủng hộ cậu từ lúc cậu còn vô danh, vậy nên khi biết họ muốn hẹn mình, cậu liền đồng ý.
"Ừm... Vậy anh ăn thêm miếng nữa đi, xong chúng ta quay về." Tưởng Tuyết Tùng không nói mấy câu như thật vất vả hay chú ý sức khỏe, cô chỉ bưng bát lên, đút cho Phùng Úc một miếng mì sợi, hắng giọng bắt chước giọng điệu của Dương Kiệt: "Anh ăn nốt miếng này đi! Ăn xong liền chạy về khách sạn cho em!"
"Còn không biết xấu hổ nói anh, đều do nhóc hại..."
Phùng Úc vừa nói vừa nhận lấy đũa bát, vét sạch không thừa một sợi mì nào. Tưởng Tuyết Tùng ngồi một bên nhìn Phùng Úc ăn như rồng cuốn liền cười cười rồi rót một ly nước chanh cho cậu. Lần nào Tưởng Tuyết Tùng không ăn hết thì cô lại để Phùng Úc ăn hộ. Lần đầu tiên là khi ghi hình cho một show, cô là người nhỏ tuổi nhất, tất cả mọi người đều gắp thức ăn cho cô. Lúc đó, cô sợ bị camera quay lại cảnh ăn không hết đồ ăn thì người xem lại hiểu nhầm. Phùng Úc ăn xong thấy thế liền vụng trộm đổi bát của mình với cô rồi tiếp tục ăn. Về sau, hành động này vẫn bị camera quay được, thấy khán giả cũng không có phản cảm với hành động này, chỉ yêu thương mà trêu chọc một chút thì Tưởng Tuyết Tùng mới thoải mái hơn, ăn không hết liền đẩy cho Phùng Úc. Từ chương trình đến ngoài đời, Phùng Úc đã sớm quen, lâu lâu nói đùa rằng cậu phải chạy bộ giảm béo đều là do Tưởng Tuyết Tùng hại.
Nhưng hôm nay Tưởng Tuyết Tùng lại nghiêm túc hỏi: "Anh có chắc hung thủ thực sự là em không? Không có nghi phạm nào khác sao?"
"Hả?" Phùng Úc không hiểu, trong miệng ngậm một ngụm nước chanh, phồng má, hai mắt tràn đầy nghi ngờ.
"... Chỉ là để cho anh ăn một ít thôi mà, đừng lúc nào cũng dùng gương mặt tròn trịa đáng yêu đó trách em!" Tưởng Tuyết Tùng trừng mắt nhìn, rút tờ giấy ăn dán lên mặt Phùng Úc, chặn lại tầm mắt của cậu. "Được, được rồi. Em biết anh rất khó giảm cân, sau này em sẽ ít ăn đồ người khác gắp là được. Ngoan~"
Phùng Úc ồn ào hét đôi mắt bị cô chọc mù, Tưởng Tuyết Tùng cũng cười hùa theo. Chờ tới khi trợ lý đợi ở cửa ra vào, cả hai mới đeo khẩu trang rồi đội mũ, lên xe trở về khách sạn.
—---------------------------
Trước khi đến đây, Tưởng Tuyết Tùng đã gọi cho Dương Kiệt, yêu cầu anh không được nói ra để tạo bất ngờ cho Phùng Úc. Dương Kiệt đương nhiên là đồng ý, còn giúp cô đặt một phòng ở khách sạn, cùng tầng với Phùng Úc và quầy bar. Nếu là nữ minh tinh, mặc kệ có thân đến mấy cũng sẽ trốn tránh để khỏi bị nghi ngờ, nhưng duy chỉ có Tưởng Tuyết Tùng là không làm thế, thoải mái công khai với bên ngoài rằng "chúng tôi chính là anh em một nhà", có lẽ như vậy mới là cách tốt nhất để "tránh bị nghi ngờ".
"Anh, anh đi ngủ sớm một chút, đừng có mà chơi game."
"Nhóc đóng giả anh Kiệt đến nghiện rồi à?"
Tưởng Tuyết Tùng tới phòng trước, Phùng Úc ở trong thang máy sảng khoái vẫy vẫy tay, nói chúc ngủ ngon xong liền nhấn nút đóng cửa.
"Anh!"
"Hử?" Một tay Phùng Úc giữ lấy cánh cửa đang khép lại. "Sao vậy?"
"... Ngủ ngon."
"... Đồ ngốc." Phùng Úc cũng không có bước ra ngoài, chỉ duỗi tay về phía trước, khẽ vuốt tóc cô rồi lùi về sau, để cửa thang máy tự động đóng lại.
Cánh cửa làm bằng hợp kim sáng loáng như gương, phản chiếu gương mặt cô đơn của Tưởng Tuyết Tùng.
Điện thoại di động của cô vẫn nằm yên trong túi, cho tới tận bây giờ, cô không có dũng khí lấy ra hỏi Phùng Úc cái này là gì.
Bài đăng mới nhất trên vòng tròn bạn bè của Phùng Úc - "Đài Bắc, tôi lại tới rồi!", được đăng vào tối hôm qua. Mà Trình Di Huyên còn bình luận ở bên dưới là "Khi nào ông mới chịu đền cơm thịt kho cho tui?!".
Phùng Úc đã ra mắt được tám năm, ngoài Tưởng Tuyết Tùng ra thì cái tên Trình Di Huyên thường xuyên xuất hiện bên cạnh tên của Phùng Úc nhất. Mặc dù đã vô số lần thanh minh rằng hai người chỉ là bạn, hoàn toàn không có ý nghĩ làm người yêu, nhưng tuổi tác xấp xỉ, ngoại hình tương xứng, đứng chung một chỗ chính là poster phim thần tượng. Như vậy, dù có thanh minh đến thế nào đi chăng nữa thì lại càng giống như đang cố che đậy, càng che càng hở, fan CP cũng ngày càng lớn mạnh. Khi cả hai tới gần ngưỡng ba mươi tuổi, có rất nhiều bình luận nói "Hay là hai người yêu nhau đi".
Đương nhiên, Phùng Úc cùng Tưởng Tuyết Tùng cũng có fan CP, nhưng vì chênh lệch tận bảy tuổi, với cả, ngay từ ban đầu Tưởng Tuyết Tùng còn chưa trưởng thành, nên toàn bị chế nhạo là "CP tà giáo". Lúc đầu tất cả mọi người đều nói: "Em gái còn nhỏ, đừng có nghĩ lung tung, hai người họ chính là anh!", Tưởng Tuyết Tùng cũng cảm thấy mọi người đều che chở mình nên cô cực kỳ cảm động. Nhưng dần theo tuổi tác lớn lên, cái mác "anh em" này lại càng ngày càng kiên cố.
Có đôi khi, Tưởng Tuyết Tùng sẽ vào xem những bình luận của người qua đường chính trực dạy dỗ mấy người là fan của CP tà giáo. Ví dụ như, "Người yêu sẽ có lúc chia tay, tình anh em mới là cả đời", "Đu anh em có thể đu cả đời, mấy người mau tỉnh lại đi", "Yêu nhau lâu thì tình yêu cũng biến thành tình thân cả thôi".
Chậc, cô không thích mấy bình luận này chút nào!
- ---------------------------------------
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad (@Moniions)
Mong mọi người ủng hộ Li An!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.