Phong tục kết hôn ở Thượng Hải không giống Bắc Kinh, họ mời khách vào buổi tối, còn ở Bắc Kinh nếu mời khách ăn buổi tối thì nghĩa là đã kết hôn lần hai rồi. Đàm Huy và chị Tần Thiến đều là người Bắc Kinh, nhưng nhập gia tùy tục nên cũng đành phải theo. Về sau tôi luôn có cảm giác, nếu như không phải ăn tiệc vào buổi tối, có lẽ họ đã sống với nhau tới đầu bạc răng long. Nhưng đó cũng là lời giải thích cho một sự tiếc nuối không thể cứu vãn của tôi nhiều năm về sau.
Không tìm được lời giải thích hợp lý, đành coi đó là số mệnh. Còn chúng tôi và hai người bọn họ khi ấy, đều cho rằng thời khắc này là vĩnh viễn.
Trước khi đón khách tôi ở bên cạnh chờ chị Tần Thiến trang điểm, người con gái tôi vẫn luôn ngưỡng mộ, từ nhỏ đã được khen ngợi vô số lần ấy, hôm nay đẹ tới nghiêng nước nghiêng thành. Tôi cảm thấy có chút hoang mang, cứ như hình ảnh đám trẻ con trùm khăn voan trắng chạy chơi khắp hang cùng ngõ hẻm mới như ngày hôm qua, vậy mà thoắt cái mười năm, hôm nay chị ấy đã khoác lên người bộ váy cưới.
Tôi cầm tay chị Tần Thiến đầy tâm trạng, “Chị Tần Thiến, chị đẹp thật đấy, cũng rất giỏi nữa! Chị biết không, hồi nhỏ em luôn ao ước được trở thành người như chị, nhưng em mãi mãi không thể trở thành chị, có lẽ cả đời này em cũng không có được sự gan dạ của chị.”
Tần Thiến cười đáp: “Kiều Kiều, em đừng biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nien-thieu/2180602/quyen-1-chuong-4-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.