Tôi và Thiên Hỉ không bàn luận về chuyện này thêm nữa, chúng tôi đều cho rằng đó chỉ là một lần biểu diễn của Thiên Hỉ mà thôi, giống như khi cô ấy hát trên sân khấu của Ánh sao lấp lánh, không phải thành phần quan trọng cấu tạo nên cuộc đời cô ấy.
Khoảng hơn hai tiếng sau Thiên Hỉ mới gọi điện lại cho tôi, cô ấy nói vừa rồi đi học quên mang điện thoại. Tôi hỏi một tràng, cô ấy cười bảo Từ Lâm cũng hỏi y hệt như vậy, vì thế hẹn chúng tôi đi ăn cơm để trả lời một thể. Để tiện cho Từ Lâm chạy nhảy khắp các địa điểm giải trí trong thành phố, chúng tôi hẹn gặp nhau ở một nhà hàng chuyên đồ Hồ Nam, cạnh nơi tổ chức họp báo. Tôi và Thiên Hỉ đến đúng giờ, Từ Lâm thì muộn hơn một chút, kêu là không phải tại cô ấy mà do nhân vật chính của buổi họp báo đến muộn, tất cả mọi người đành phải đợi.
Tôi sốt sắng hỏi Thiên Hỉ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Thiên Hỉ từ tốn trả lời: “Sau khi Super Girl kết thúc, Lư Vực gọi điện cho mình, hỏi mình có hứng thú với việc ký hợp đồng cùng công ty anh ta không, mình từ chối. Mình nói mình vốn không có giấc mộng làm ca sĩ, tham gia Super Girl là vì giúp bạn thôi, mình còn là sinh viên, vẫn muốn học tiếp. Anh ta cũng không nói nhiều, chỉ vuốt đuôi mấy câu đại ý như đáng tiếc gì gì đó. Về sau anh ta lại đến tìm mình, lần này đến thẳng trường luôn, còn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nien-thieu/2180542/quyen-2-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.