Thế rồi cô ấy lại bị gọi đi uống rượu, tôi nhìn cô ấy uống hết ly này tới ly khác, cúc áo bung cả ra mà cũng không biết. Phía bên kia, hai người đàn ông tranh nhau bo tiền, trong lúc đẩy đưa thì tập tiền dày cộp trong tay bung ra, cả căn phòng ngập trong màu đỏ của nhân dân tệ, đám tiểu thư cười phá lên rồi cúi xuống nhặt phần thuộc về mình, một ông chủ trong số đó say chất ngất, khật khưỡng đi về phía tôi giơ tờ một trăm tệ ra bảo: “Cầm lấy cầm lấy.”
“Tôi không phải tiểu thư.” Tôi cắn răng nói ra mấy từ đó, rồi quay người lao ra cửa, nấp ở trong phòng vệ sinh bên cạnh.
Tôi vã nước lạnh lên mặt, bệ rửa mặt được lát đá granit màu xanh đen, viền gương nạm vàng, một nơi mà ngay cả nhà vệ sinh cũng được chăm chút tới mức này, khiến tôi có cảm giác đang không phải ở trần gian mà là ở trên trời, đáng tiếc, đứng trên mây mà không thấy tiên cảnh.
Thiên Hỉ gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói trong nhà vệ sinh, một lúc sau Thiên Hỉ gõ cửa, đi vào, “Mình tìm cậu mãi, sao lại trốn ở đây?”
“Thiên Hỉ cậu có biết đây là nơi nào không? Những người đó đều là khách làng chơi và tiểu thư!” Tôi bất mãn hét lên.
“Kiều Kiều, sao cậu lại có suy nghĩ hủ bại hẹp hòi như thế? Thế giới rất rộng lớn, chỉ là có những ngành nghề không giống với bọn mình mà thôi.” Thiên Hỉ hoàn toàn không bận tâm tới sự lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nien-thieu/2180514/quyen-2-chuong-7-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.