CHUYỂN NGỮ: RÙA
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Trầm Mạn Thanh tháo kính râm xuống, quay sang chỗ cô nói: “Nam Tuyền?”
Tô Trản vươn tay ra, gật đầu: “Trầm tổng.”
Trầm Mạn Thanh khẽ nâng khóe miệng, vẽ ra một đường cong, cười nhẹ: “Tôi đã gặp cô, ở San Francisco.”
Tô Trản gật đầu: “Ừm, tôi vẫn nhớ cô.”
Hai người ngầm hiểu ý nhau. Cũng không ai lên tiếng, Đạo diễn Lưu vỗ tay một tiếng, vui vẻ nói: “ Hai người biết nhau sao? Vậy thì tốt quá, Nam Tuyền, cô nói chuyện với Trầm tổng một chút trước đi, tôi đi mở máy đã.”
Trầm Mạn Thanh nhìn Tô Trản một cái, lên tiếng: “Anh cứ đi thu xếp đi, đừng để ý đến tôi, hôm nay tôi tiện đường đi ngang qua đây, mới đến đây nhìn xem một chút tiến độ kịch bản, mấy đứa trẻ trong câu lạc bộ của tôi đều rất mong chờ bộ phim lần này.”
Đạo diễn Lưu gật đầu với Tô Trản, ánh mắt ra hiệu cho Tô Trản, sau đó rời đi.
Ở Studio người đi qua đi lại, Thịnh Thiên Vi bưng chén nước nóng đi tới, chuyển qua, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào, “Trầm trổng, uống chút nước đi.” Sau đó ánh mắt khích lệ Tô Trản cố lên, sau đó mới rời khỏi.
Trầm Mạn Thanh nhận lấy, tao nhã thổi nhẹ, nói: “Tôi có thể gọi cô là Tô Trản không? “
Dưới rạp che nắng chỉ còn hai người bọn họ, Tô Trản cười thoải mái: “Được.”
Không thể không công nhận rằng Trầm Mạn Thanh là một người phụ nữ rất tao nhã đoan trang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nghe-giong-noi-cua-anh/1987155/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.