CHUYỂN NGỮ: RÙA
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Thành cổ ở bên trong một con hẻm nhỏ.
Trong ngôi nhà nhỏ, có em bé với giọng non nớt đọc thuộc lòng thật to như chim Hoàng Yến hót:
“Giang Nam khả thái liên,
Liên diệp hà điền điền
Ngư hí liên diệp gian,
ngư hí liên diệp đông
Ngư hí liên diệp tây,
ngư hí liên diệp nam
Ngư hí liên diệp bắc…”[1]
Tô Trản kéo hành lý, một lần nữa lại đặt chân lên mảnh đất quê hương mình.
Máy bay hạ cánh, thời gian xa cách 4 năm, không khí quen thuộc, tiếng mẹ đẻ quen thuộc, dòng người qua lại cũng quen thuộc.
Tạ Hi đến đón cô, đầu tiên anh đứng giữa đám người sững sờ một giây, chạy như bay qua, vỗ vai Tô Trản, nhìn một lượt trên dưới trái phải, vẻ mặt khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi: “ Con mẹ nó, cuối cùng em cũng chịu quay về?”
Tô Trản nở một nuc cười: “ Đã lâu không gặp, vài năm rồi nhỉ?”
Tạ Hi kìm nước mắt, một tay kéo cô vào trong lòng mình, ôm cô thật chặt: “Con mẹ nó, cuối cùng em cũng quay lại.”
Anh nói lại một lần nữa.
Nhưng trong lời nói này lại không có ý gì.
Tô Trản hiểu, câu nói của anh có ý gì.
Cô không thay đổi ngoại trừ mái tóc ngắn, đen và gầy. Sự khác biệt duy nhất chính là hình dáng lúc trở về.
Cuối cùng Tạ Hi cũng buông tay, cầm lấy hành lý từ trong tay cô, xúc động kéo cô ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nghe-giong-noi-cua-anh/1987136/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.