CHUYỂN NGỮ: NHIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Lại một ngày nữa, tại quán cà phê.
Lục Diệp Minh hờ hững nhìn Tô Trản, giống như nhớ lại lúc Tô Minh Triều vừa mới qua đời, ánh mắt trống rỗng, không tức giận, cảm giác vô lực lần nữa dội vào toàn thân, làm anh không nhịn được nắm chặt ly.
Anh nói: “Tôi mời luật sư. Nếu cô muốn lật án, bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể đến cục cảnh sát.”
Cô cứ ngồi đó như vậy, tay nắm ly, coi trời bằng vung, không bày tỏ thái độ.
Lòng Lục Diệp Minh thắt chặt. Anh sợ nhất chính là cô như vậy, như thể mình không tồn tại.
Hồi lâu, cô cười khổ lắc đầu một cái.
Lục Diệp Minh mắng thầm, cắn răng nghiến lợi nói: “Súc sinh.”
Anh quay đầu đi. Một lúc sau, như nghĩ tới cái gì đó, chợt xoay lại, trong mắt ánh lên tia sáng: “Đem video công bố đi, để cho dư luận giải quyết.”
Mấy năm gần đây, sự việc bắt nạt học sinh đưa tới sự chú ý rộng rãi của xã hội. Nếu bây giờ cho cái điển hình này xuất hiện, quả thật Từ Quốc Chương có thể sẽ bị đưa lên đỉnh cao của làn sóng dư luận.
Lục Diệp Minh ngẫm lại đều thấy dễ chịu.
Có thể Tô Trản không phát biểu ý kiến, lúc ấy anh vẫn không rõ, cho đến khi xem một tin.
— CPL cuối cùng cũng tới trận chung kết, Pot có thể lấy Đại Mãn Quán không, chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ!
Lục Diệp Minh dựa vào ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nghe-giong-noi-cua-anh/1987133/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.