CHUYỂN NGỮ:JUN
BIÊN TẬP:HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Tô Trản dựa vào ban công tầng một nghe điện thoại, cách tấm rèn trên khung cửa sổ sát đất của căn hộ, mặt nhìn nghiêng có chút mơ hồ, lúc này không thể nhìn rõ vẻ mặt cô như thế nào.
Từ Gia Diễn chăm chú nhìn một lúc rồi lại dời sự chú ý lại về phía trận đấu.
Một lát sau, lại xoay qua nhìn cô, thấy cô vẫn còn chưa muốn ngắt điện thoại, có chút không kiềm chế được.
Mười phút …
Tán gẫu gì mà lâu vậy?
Câu nói “Tô Trản, năm mới vui vẻ” kia.
Giọng nói không lớn không nhỏ, từ micro phát ra rất rõ ràng, còn rành mạch truyền thẳng luôn vào tai anh.
Là giọng nam, tên Lục Diệp Minh à?
Bởi vì anh vừa mới liếc mắt sang nhìn cái tên nháy lên trên màn hình điện thoại, có vẻ như là cái tên này.
Từ Gia Diễn bắt đầu hồi tưởng lại những ngày mình và cô gái nhỏ này quen biết nhau.
Trừ tên cô và công việc, những thứ khác anh hoàn toàn không biết gì cả.
Bố mẹ cô ra sao?
Cô thích những thứ gì?
Hình như anh chưa từng hỏi qua.
Cô từng yêu ai trước kia chưa?
Ừ, cũng không hẳn là anh rất muốn biết.
Lại thêm mười phút trôi qua nữa.
Tô Trản cất điện thoại, kéo cửa sổ sát đất ra, đi vào, Từ Gia Diễn cũng không quay đầu lại chăm chú nhìn ti vi, khẽ hừ một tiếng.
Cô mới vừa tắm rửa xong, đầu tóc cũng chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nghe-giong-noi-cua-anh/1987116/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.