CHUYỂN NGỮ: NQL
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Tô Trản ngồi hẳn lên vali của anh, dáng vẻ ‘anh tuyệt đối không được lên máy bay’.
Từ Gia Diễn thật sự rất muốn bóp chết con bé trước mặt.
Nhưng anh vẫn còn đang sốt, đầu đau như búa bổ, chả còn sức lực với tinh thần đâu nữa mà đi đối phó với con bé này, ngoài phòng gió cứ tràn vào từng cơn từng cơn, nhìn cô gái nhỏ trước mắt, thật là đau đầu mà.
“Tránh ra đi.” Giọng Từ Gia Diễn vẫn bình tĩnh.
Cô chiếm lấy chiếc vali, “Không, anh còn đang sốt đấy, không thể lên máy bay được đâu.”
Cô chỉ biết là, không thể để anh ấy đi được, ngộ nhỡ ngất xỉu bên ngoài, thì làm thế nào bây giờ?
Đồng hồ chỉ đã sắp 7 giờ rồi, không tới một tiếng nữa, máy bay sẽ cất cánh.
Cuộc thi đấu lần này đối với anh có ý nghĩa lớn cỡ nào, ngay cả Đại Minh cũng hiểu, mười năm đẹp đẽ nhất cuộc đời anh đều dâng hiến toàn bộ cho cái nghề này, 16 tuổi đến 26 tuổi, mười năm nhiệt huyết của một người đàn ông.
“Tô Trản” Lần đầu tiên anh kêu cả tên cả họ của cô, cực kỳ nghiêm túc, giọng trầm thấp rất dễ nghe.
“Ừ?”
Từ Gia Diễn cố giữ lại chút kiên nhẫn sau cùng của mình, hít sâu một hơi, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chậm rãi ôn hòa, “Anh không đùa với em đâu, anh phải đi, nếu em muốn vui vẻ, em ở lại chỗ này, giúp anh tưới hoa, nhổ cổ đều được hết, trừ cái phòng cửa trong suốt kia thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nghe-giong-noi-cua-anh/100116/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.