EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
- -----------------------
Cả người Úc Uyển Ương đều bị câu nói của Thư Hoài Đạt làm cho chấn động, tại sao nàng lại cảm thấy câu nói này lưu manh như vậy? Có cảm giác câu nói tiếp theo mà Thư Hoài Đạt nói chính là, "Mau ngẩng đầu lên cho gia* nhìn."
*Gia: Cách gọi tôn kính hồi xưa.
Nàng vì chính ý nghĩ của mình cảm thấy thẹn thùng, Thư Hoài Đạt làm sao có thể là người nông cạn như thế? Nàng buông lỏng tay, không hề nắm lấy cánh tay của Thư Hoài Đạt nữa, giả bộ trấn định ngẩng đầu lên nói, "Tôi.. tôi phải đi trước, cô ở chỗ này chờ tôi sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng chỉ muốn đánh cho chính mình hai cái bạt tai, căng thẳng cái gì?!
"Đương nhiên, sau khi quay xong thì cô theo tôi đi, không cần cùng đoàn làm phim trở về." - Thư Hoài Đạt cười đến rạng rỡ rồi, nhìn ánh mắt Úc Uyển Ương trở nên nghi hoặc, nàng bổ sung thêm - "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, chẳng lẽ còn muốn để tôi đi theo đoàn làm phim trở về thành phố sao?"
Úc Uyển Ương phản ứng trì độn "A" một tiếng, Thư Hoài Đạt đứng phía sau lưng nàng, dùng tay khe khẽ đẩy lưng nàng, sau đó cúi đầu xuống thấp giọng bên tai nói, "Hiện tại không cho chạy đi như vậy nữa, nếu còn chạy thêm một lần, tôi sẽ không tha thứ cho Uyển Ương."
Cho phép một người vội vãi rời đi nhiều lần không có lý do như vậy, đây là chuyện mà nàng xưa này đều chưa từng làm qua, không có bất kì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nga-trieu-mo/1735448/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.