Tống Dư Kiều quay về nhà trọ Kim Thủy, mở khóa rồi dựa lưng vào cửa phòng trượt người xuống, sức người giống như bị hút hết, chỉ còn lại thể xác.
Trong lòng đau co giật, đau đến tê dại, đau đến nỗi không có cảm giác.
Bóng đêm càng lúc bao trùm lấy cô, bọc thành một cái kén, gió không thổi lọt.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà đen tối, cảm giác mình giống như bị thế giới vứt bỏ đến góc khác, không có ai quan tâm, không có ai đang đợi.
Lòng dạ và đầu óc nguội lạnh.
Tay cô siết chặt quần áo, nhắm hai mắt lại.
Đây là lần cuối cùng cô để bản thân thương tâm đau khổ, sau này, tuyệt đối sẽ không cho phép mình vì Diệp Trạch Nam mà khóc, anh ta không đáng để cô như vậy, ngay khi anh ta tàn nhẫn chà đạp tự tôn của phụ nữ ở dưới chân, cũng đã không đáng rồi.
Cũng là buổi tối hôm nay, Tống Dư Kiều thực sự đem tất cả tấm lòng của mình đối với Diệp Trạch Nam, đào cái hố mà chôn sâu.
Tống Dư Kiều vịnh cửa đứng dậy, hai chân tê, dừng một lúc mới đi vào phòng tắm rửa ráy.
Tắm mới một nửa, bỗng nhiên không có nước, ba giây đồng hồ sau bên trong phòng đèn đều tắt, lập tức rơi vào bóng tối, Tống Dư Kiều thích ứng được bóng tối, lục lọi tìm váy ngủ, cầm điện thoại di động thắp sáng.
Trong phòng tất cả đều tối, Tống Dư Kiều mở cửa, phía ngoài đèn sáng lên.
Xem ra dây chì trong cầu chì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-muon-mac-that-dep-de-lay-anh/1954620/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.