Tôi không biết có phải vì cô ta giàu nên ghét những người nghèo như tôi không, hay là vì lý do nào khác, nhưng mới đến mà bị phủ đầu bởi cái thái độ khinh thường người khác này khiến tôi rất bực mình. 
Chị Oanh thấy Phương đã đi rồi mới quay sang bảo tôi: 
- Em đừng suy nghĩ gì nhé, tính cô ấy xưa giờ tính vẫn thế, ăn nói hơi khó nghe tý thôi. 
- Vâng, không sao đâu ạ. 
- Mà em mới đến đây, chắc vẫn chưa biết hết mọi người trong nhà đúng không? 
- Vâng, em chưa biết ai cả, hôm qua mới chỉ gặp mặt ông nội của Bí Ngô thôi ạ. 
- Ừ, nhà có ba anh em trai. Cậu Huy là con cả, cậu Tuấn là thứ hai, cậu Hải là con út. Cô Phương ban nãy là vợ của cậu Hải, bọn chị vẫn hay gọi là cô ba. 
Thì ra cũng là con dâu của Lạc Thành, nhưng có lẽ cô ta xuất thân tốt hơn tôi, lại đến đây trước, cho nên mới vênh váo ma cũ bắt nạt ma mới như thế. 
Tôi cười đáp: 
- À… vâng. Hôm qua em có gặp trong phòng khách ở nhà bên kia rồi nhưng không có ai giới thiệu nên không biết. 
- Ừ, bình thường thì ông nội của Bí Ngô sống bên đó, vợ chồng cậu Hải cũng ở bên đó luôn. Bên này chỉ có mình cậu Huy thôi. Nhưng cậu Huy bận lắm, đi sớm về muộn nên chắc em sẽ ít gặp. 
- Thế hả chị? Em thấy bên kia nhà rộng quá, mấy gia đình ở cũng không hết, sao lại tách riêng ra tận hai khu thế này hả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-lo-hen-voi-thanh-xuan/1052212/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.