Thấy mẹ tôi không trả lời, tôi càng giống như phát điên: 
- Mẹ trả lời đi, tiền này từ đâu ra hả? Mẹ đưa Bí Ngô cho họ để lấy tiền phải không? Mẹ bán con của con phải không? Mẹ trả lời đi. 
- Bán… gì mà bán. Người ta đưa tài liệu, đưa cả ảnh bố của Bí Ngô cho tao xem. Cái Bí Ngô giống hệt bố nó, chẳng khác tý nào, muốn không tin cũng không được… Tao nghĩ nhà họ giàu thế thì chắc là không nói dối, họ muốn nhận cháu nên trả… à, cho họ dẫn Bí Ngô đi chơi. 
Nói đến đây, mẹ tôi lại nhìn chòng chọc chỗ tiền ở trong tay tôi rồi lại nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của tôi, cau mày quát: 
- Mày cứ xồn xồn lên làm gì, con cháu nhà họ, họ sao mà làm gì con bé được. Bí Ngô nhận nhà nội kiểu gì cũng được sung sướng, mà mày nữa, kiểu gì mày cũng được hưởng lây với con mày. 
- Mẹ đúng là quá đáng. Mẹ chỉ biết đến tiền thôi, nó là con của con chứ không phải con của mẹ, mẹ không có quyền đưa nó cho ai cả. Mẹ trả tiền đây cho con. 
- Ơ cái con này… Mày từ từ xem nào, tiền này họ đưa để cảm ơn nuôi cháu nhà họ mấy năm nay, có phải tao bán gì con mày đâu. 
- Như thế mà không phải bán à? Nếu hôm nay không tìm được con bé về thì mẹ cứ coi như không có con đi. Mẹ cứ xem như con chết rồi, không có Bí Ngô nữa thì con sống làm gì. 
Tôi điên cuồng gào lên, sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-lo-hen-voi-thanh-xuan/1052210/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.