“Anh trai, chúng ta phải làm gì bây giờ. Tôi không muốn chết ở đây đâu.”
Cô ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ.
“Khóc cái gì mà cái. Chưa chết được đâu.”
“Chưa chết chứ không phải là không chết. Rồi sớm muộn gì cũng phải chết thôi.”
“Cô đừng khóc nữa, phiền chết đi được.”
Mạch Ngạn chau mày nhìn Nhiễm Tranh. Hắn không muốn tiếp tục đôi co với cô.
Mực nước bên trong lại một lúc dâng cao hơn, chưa đầy một giây đã qua khỏi bụng hắn. Lượng oxy ít ỏi bên trong cũng không thể cầm cự được cho hai người. Hắn mở chiếc va li ra, xé một lớp vải mỏng trên áo quấn viên kim cương lại. Sau đó, hắn buộc viên kim cương vào cánh tay mình. Mạch Ngạn nhanh chóng cởi bỏ lớp áo trên người mình để giảm bớt sức nặng của nước.
“Anh..anh đang làm gì vậy?”
Nhiễm Tranh lúng túng hét lên.
“”Làm mình làm mẩy “dưới nước. Cô cũng nên xé bớt bộ váy của mình đi. Đến lúc bơi ra khỏi đây nó bị vướng phải thứ gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“Ý anh là chúng ta đang ở dưới nước sao?”
Nhiễm Tranh mơ hồ hỏi lại.
“Cô bị ngốc à!”
Hắn dùng hai ngón tay chĩa vào trán cô mà mắng.
“Anh…”
“Đừng nói nữa, oxy sắp không đủ dùng cho hai người rồi.”
Chẳng mấy chốc mực nước đã dâng đến tận cổ hai người. Còn không ra khỏi đây, chắc chắn họ sẽ không thể thấy ánh sáng của mặt trời vào ngày mai. Mạch Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876991/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.