Chương trước
Chương sau
Kết quả, Kỳ An Cư đã tan hoang, nay còn hoang tàn hơn nữa.

Hai người đều thiện chiến, một khi đánh lên liền ngừng không được. Lý Uy cho dù tu vi đi vào Nguyên Anh kỳ cũng không thật sự dám xuống tay toàn lực với một tên Trúc Cơ kỳ, chính vì điểm này mà bị thể tu tiểu tu sĩ làm cho ăn mệt.

Hắn chẳng qua nghĩ thể tu gân cốt cứng một chút, cũng chưa chắc có thể làm đau hắn, nhưng không nghĩ được quá trình Chu Ẩn đột phá Trúc Cơ là được kim linh khí của linh thú trấn phái gột rửa, xương cốt cứng không giống người thường, mỗi một đấm ra đều khiến Lý cư trưởng hãi hùng khiếp vía, có mất lần thất thủ hắn phải dùng tới linh lực chống đỡ, trong lòng thầm nghĩ chỉ bằng thân thể bình thường căn bản không dám khiêng.

Trời vừa tản sáng, hai người mới dừng tay. Lý Uy thu liễm hơi thở, thu thế đứng thẳng người, chắp tay sau lưng nhìn Chu Ẩn vẫn còn tinh thần hăng hái, trong lòng hơi động, vội nói: "Hôm nay đến đây thôi. Thực lực của ngươi không tồi, ta đã biết. Mau đi nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe lại ta liền giúp ngươi tu chỉnh lại quyền pháp."

Chu Ẩn cũng thu thế đứng thẳng, chắp tay hành lễ: "Đa tạ Lý cư trưởng chỉ điểm."

Dứt lời, liền đi về tiểu viện.

Thấy bóng người đi xa, Lý Uy mới dám len lén mà vén lên tay áo, nhỏ giọng "ai ui" một tiếng, hai cánh tay của hắn lúc này đã bầm tím sưng to, trông cực kỳ thảm thương. Hắn xuýt xoa vài cái, cái này đâu chỉ đau vào da thịt, mà xương cốt của hắn cũng cảm thấy đau nhức vô cùng, vừa rồi nếu không chắp tay sau lưng ra vẻ đạo mạo, dám chắc Chu Ẩn đã nhìn thấy hai cánh tay hắn run lên bần bật.

Lý Uy thầm mắng trong lòng một tiếng, sẵn tiện nhớ đến quá khứ đau thương, đem toàn bộ tu sĩ chủ tu thể tu mà hắn quen biết ra mắng đều một lượt. Mỗi một lần chạm phải những kẻ này hắn đều ăn không ít khổ, cho dù bản thân hắn thiện võ đấu, cũng đánh không lại đám người này.

Chu Ẩn về đến phòng, cửa vừa đóng lại, lập tức cũng vén lên tay áo, nhìn xem cánh tay. Cánh tay nàng đâu chỉ bầm tím, mà còn nứt ra vài vết máu tươi, thấm vào xương cốt. Lý cư trưởng người thì trông mảnh mai vậy thôi, nhưng xuống tay quả thực không hề nương tay một chút nào cả. Mà vậy nên nàng mới càng đánh càng hăng hái. Hồi ở trong tiểu viện, đám đệ tử ký danh đều là người mềm như bún, chưa đánh được vài cái đã bày ra pháp trận, pháp khí, linh lực phóng đủ cả, không chút nào đã nghiền. Lúc này đây tuy rằng thương tích đầy mình, nhưng nội tâm cực kỳ thỏa mãn, bất kể hai tay run lên không thể khống chế được cũng không hề có vấn đề gì. Tinh thần của nàng rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ, không thể ngủ được, bèn từ trong túi trữ vật lấy ra tấm da thú cấp hai moi được từ chỗ Trịnh quản sự, đem da thú trải ra trên mặt đất, nàng ngồi xếp bằng trước tấm da thú, bắt đầu luyện hóa chúng thành giấy vẽ phù.

Da thú muốn dùng làm giấy vẽ phù, trước tiên thủ pháp cắt xẻ không được tổn hại đến mạch linh lực bên trong, da thú phải duy trì được linh lực thì mới có thể dùng làm tài liệu, nếu linh lực bên trong chúng bị phân tán đi hết thì chẳng khác nào một tấm da thú bình thường, không hề có giá trị gì. Nàng phục dịch ở phòng tạp dịch lâu như vậy, cũng phải học rất lâu mới nắm được thủ pháp.

Chu Ẩn dẫn linh lực đưa vào trong tấm da thú, chầm chậm dùng linh lực mài giũa tấm da thú.

Khung trưởng lão từng nói, đặc tính linh lực của mỗi người sẽ luyện ra những vật phẩm không giống nhau. Kim linh khí của nàng đặc trưng cực kỳ sắc bén, hơn nữa còn có độ nặng hơn kim linh khí bình thường, do đó trong lúc luyện hóa da thú, không dám dùng quá nhiều linh lực, mài giũa cực kỳ cẩn thận, sợ xảy ra sơ sẩy có thể một hơi cắt đứt mạch linh lực bên trong tấm da, đem công sức ngày hôm qua đổ sông đổ biển.

Da thú cấp hai thì chỉ có thể luyện được phù triện bình thường, chẳng hạn như Nặc Khí Phù, Truy Tung Phù, Ẩn Thân Phù,... các loại. Pháp tắc cao cấp hơn thì tấm da thú này không thể chứa đựng nổi. Có vẽ cũng không tạo ra được hiệu quả mong muốn. Quan trọng hơn là, tay nghề một môn này của nàng cũng không tốt, tạm thời chưa nói đến phù chú cấp cao.

Sau khi đem tấm da thú tỉ mỉ luyện hóa, Chu Ẩn lại phân thành từng khối hình chữ nhật, cắt ra. Một tấm da thú cấp hai sau khi trải qua tinh luyện, luyện ra chỉ được mười tấm giấy vẽ phù. Đối chiếu với tỉ lệ vẽ phù hiện tại của nàng, vẽ mười được sáu, nhất định cũng phải hỏng vài cái.

Sáu tấm phù triện cho một ngày công.

Nàng gom lại mười tấm phù triện, kiểm kê lại phù chú hiện có trong tay, hôm kia đã dùng mất hai tấm Nộ khí phù, hôm nay nàng dự định lại vẽ lại hai tấm mới, còn dư lại, cứ từ từ suy nghĩ lại tính tiếp.

Quyết định xong, nàng muốn tìm bút lông cùng nghiên mực, nhìn khắp phòng không thấy, lúc này mới chợt nhớ ra, ngày hôm qua chỉ mải mê làm công cho phòng tạp dịch mà quên mất đi về tiểu viện thu gom đồ đạc.

Chu Ẩn vỗ trán, tức tốc chạy ra Kỳ An Cư trở về tiểu viện sau núi.

Bút lông cũng là luyện chế từ lông linh thú cấp hai, cán bút dùng xương tinh chế, nghiên mực cùng mực thì mua từ Dịch Linh Các. Mực này chiết ra từ quả Linh Phù Đan, là mực nước thường dùng để vẽ phù của tu chân giới. Những thứ đồ này đều là nàng dùng rất nhiều công sức mới có được, không thể cứ vậy mà quăng lại.

Cũng còn may lúc này đã có túi trữ vật, Chu Ẩn về tiểu viện, lập tức gom góp hết đồ đạc vào trong không gian, khi ra ngoài chỉ có lủng lẳng một chiếc túi, tiện biết bao nhiêu. Nhưng lúc này đây tiểu viện vẫn có đệ tử đang ở, mắt thấy Chu Ẩn đi vào trong phòng của 'quái nhân' đã mất tích bốn tháng trước, lập tức lại đây chào hỏi.

"Sư tỷ đến điều tra chuyện của đệ tử ở trong phòng kia sao?"

Nam đệ tử mặt mũi xem như anh tuấn, tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, tuy rằng nàng không biết tên họ, nhưng ở trong tiểu viện thì ai cũng biết hắn xuất thân quyền thế, có gia tộc là một tiên môn nằm ở trung tâm đại lục, người trong tộc có người đã gả đến các tiên môn tầm trung, thậm chí tiên môn lớn cũng có, hậu phương cực kỳ to lớn. Ở trong tiểu viện không ai dám chọc hắn, nhưng hắn lại thích đi chọc người, nhất là Chu Ẩn, bị nàng đánh qua không biết bao nhiêu lần, không biết lòng hắn có sinh ra mầm mống thù hận gì hay không mà đối với những chuyện liên quan về nàng cực kỳ để ý.

Hắn hỏi như vậy, Chu Ẩn không muốn nói cho, suy nghĩ một chút, liền nói: "Việc này không phải việc ngươi nên bận tâm. Lo mà tu luyện cho tốt."

Nói xong, liền rời đi ngay. Nam đệ tử nhìn theo bóng lưng nàng, cảm thấy quen quen, lại bất giác ngẫm thế nào cũng dường như chưa từng gặp mặt. Lắc lắc đầu, kệ đi.

* * *

Về lại Kỳ An Cư, chỗ cầu treo đi đi lại lại rất nhiều đệ tử, mỗi một Cư viền áo đều khác nhau, dựa theo màu sắc, Chu Ẩn nhận biết được ai thuộc Cư nào mà chẳng cần nhìn vào mộc bài. Sư huynh Yên Vân Cư vừa đến, từ chỗ cầu treo của Kỳ An Cư mà ra, Chu Ẩn không biết hắn đến Kỳ An Cư có việc gì, nhưng khi sư huynh nọ gặp nàng tại giữa đoạn cầu, hắn liền khoác vai bá cổ nàng, bất chấp gió lớn lồng lộng, cầu treo lung lay, thét vào tai nàng: "Sư muội nhớ chiếu cố Yên Vân Cư ta một chút nha!!! Đảm bảo sẽ có hậu tạ!!!"

Chu Ẩn không hiểu ra sao, chạy về Kỳ An Cư, thấy trong đại viện lúc này có bốn năm người túm tụm lại trước bàn đá mới vừa được Lý cư trưởng dọn dẹp gọn gàng, nhìn y phục của bọn họ, giống nàng như đúc, là sư huynh sư tỷ đã trở về.

Thấy người vào, một vị sư huynh thân hình vạm vỡ đứng dậy, hô: "Đây là tiểu sư muội mà Lý lão đầu nhắc đến sao?"

Sau đó, hai ba vị sư huynh cùng hai vị sư tỷ khác xum xoe lại đây, hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, cười vui ríu rít: "Sư muội trông cũng thanh tú quá chứ. Đến, lễ gặp mặt cho ngươi. Sư tỷ ở bên ngoài vừa trở về, còn không kịp chuẩn bị thứ gì cho ngươi, đành tặng cho ngươi năm tấm phù triện phòng thân vậy."

Nhét vào người nàng năm tấm phù triện.

"Sư huynh cũng cho ngươi."

Dúi vào tay nàng một túi linh thạch.

"Ta cũng cho tiểu sư muội lễ vật."

Đưa cho nàng một quả không biết là thứ gì.

Bọn họ làm sao vậy????

Chu Ẩn không hiểu ra sao, Lý Uy đã tới, đem đám tinh quái đang bám trên người nàng triệt rớt hết, sau đó hắng giọng răn dạy: "Đám các ngươi không có một cái thứ tốt, đừng tưởng ta không biết tâm tư các ngươi đang mưu tính chuyện gì. Hừ."

Các vị sư huynh sư tỷ đồng loạt cười hèn mọn, sau đó mặc kệ Lý cư trưởng giả vờ làm lão phụ thân vì đứa con mọn của mình mà ra tay, lôi kéo Chu Ẩn đi đến trước một cái bảng lớn, dán chằng chịt giấy tờ.

Sau khi xem thử, mặt mày Chu Ẩn hóa thành màu đen, chẳng trách bọn họ lại nhiệt tình như vậy.

"Sư muội ngươi xem, chúng ta đường xá xa xôi vừa mới trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, các Cư khác đã nghe tiếng mà lại đây cho chúng ta việc làm. Bọn họ dù gì cũng từng cho sư huynh sư tỷ không ít chỗ tốt, chúng ta cũng không tiện thoái thác. Đáng chết nhất chính là thân thể này sắp không được rồi, cho nên...."

Cho nên đám hồ ly tinh các ngươi muốn cho tiểu sư muội ngây thơ này khiêng hết mọi việc đúng không. Chu Ẩn có xúc động muốn đem lễ vật trả lại hết, nhưng cẩn thận xem lại nhiệm vụ...

Đệ tử Yên Vân Cư trong lúc đỡ đẻ cho linh thú lỡ tay làm rơi mất một quả trứng xuống vực sâu, mùa sinh nở bận bịu, không có người rảnh đi xuống tìm, nên nhờ Kỳ An Cư tìm giúp.

Đệ tử Điền Viên Cư trồng linh thảo, đến hạn giao linh thảo cho Y viện điều chế thuốc, nhưng lại thiếu mất vài gốc Hỏa Diệp San, muốn nhờ Kỳ An Cư đi kiếm giùm.

...

Một hàng dài các yêu cầu, toàn là những việc lặt vặt, Chu Ẩn đầu óc xoay chuyển. Chỉ những việc này lại có thể thu được cả một đống lễ vật, thêm với các Cư đến khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ có thù lao cho, bỗng nhiên nàng cảm thấy việc này hình như còn rất có lời, nhưng để đảm bảo, vẫn mở miệng hỏi: "Cho nên, ta làm việc, thù lao ta lấy, đúng không?"

Cả đám sư huynh sư tỷ nhìn nhau, gật đầu vội:

"Đúng vậy, đều thuộc về ngươi."

Chu Ẩn gật đầu, cam đoan sẽ nhận hết. Sau đó tung tăng đi qua Yên Vân Cư trước.

Đám sư huynh sư tỷ nhìn nhau, lắc đầu: "Tiểu sư muội còn rất hám lợi."

"Không hám lợi không phải đệ tử Kỳ An Cư!"

Lý cư trưởng xách đao lại đây: "Một đám vô lại các ngươi!!!"

* * *

Mảnh rừng vắng lặng, sáng trong.

Thiếu nữ mặt mày túc khí đứng chễm chệ trên ngọn cây, quắc mắt nhìn xuống cây cối bạt ngàn, linh quả treo lủng lẳng đầy trên nhánh, màu hồng nhạt, nhỏ chỉ bằng một viên đan dược, kết thành chùm, ở giữa cái nắng oi bức chỉ thêm làm người khát khô.

Chu Ẩn ôm theo một cái bình to, từ nhẫn trữ vật lấy ra hai thanh hạ phẩm pháp khí, chủy thủ quay cuồng trong lòng bàn tay, sau khi tỏa định quỹ đạo của linh quả, chủy thủ ngưng lại, Chu Ẩn nắm ngay đầu chuôi, dùng tốc độ cực nhanh mà phóng đi, chỉ trong nháy mắt cắt ngang qua vô số cuống quả, linh quả từng chùm thi nhau rớt xuống. Chu Ẩn gieo người xuống mặt đất, bước chân chạy vội qua các thân cây, đưa ra bình to hứng trọn.

Linh quả chỉ trong tích tắc đã đầy cả bình, hết bình này tới bình kia, thấy đủ rồi vội thu lại pháp khí, vui vẻ hừ ca mà đi ra khỏi rừng.

Cẩm Nghi đã đợi sẵn bên ngoài, thấy Chu Ẩn ra tới, mừng húm mà chạy lại hỏi: "Có hái được không?"

Chu Ẩn vỗ vỗ túi trữ vật treo bên hông: "Sư tỷ yên tâm. Bốn vại."

Cẩm Nghi gật đầu vui cười, hai người cùng về Điền Viên Cư.

Chuyện cỏn con này lý ra không cần phiền phức tới Chu Ẩn, ngặt nỗi linh quả này cũng kỳ ba thật sự, nó cực kỳ cố kỵ người có mộc, thổ, thủy linh căn. Mỗi khi những người này vào đến trong vườn, linh quả tức khắc nổ tung tóe, thịt quả bấy nhầy, không thể thu được nguyên quả. Cư trưởng nói linh quả này cực kỳ mẫn cảm với linh khí, lại quen với thổ địa, chỉ cần có linh khí khác chạm vào liền rất khó sống. Đệ tử Điền Viên Cư đa phần lại có linh căn này, chính vì thế tuy rằng nó mọc trong Điền Viên Cư, lại có rất ít đệ tử có thể hái được, đa phần đều nhờ đệ tử các Cư khác hái giúp.

Chu Ẩn ngồi đung đưa trên bàn đá, hưởng thụ uống rượu linh quả, sung sướng mà híp mắt. Ở nơi này bốn tháng nàng đã quen dần, cũng có kết thân với đệ tử mười một Cư. Phàm là rảnh rỗi không việc gì làm sẽ chạy tới hỗ trợ bọn họ một phen. Lại nói, thời gian ở lâu rồi, Chu Ẩn hiểu được tính cách của sư huynh sư tỷ ở Kỳ An Cư, bọn họ tinh quái khó chơi, hố nàng không ít lần, phàm là chuyện lặt vặt thù lao lại không có gì hiếm lạ, toàn bộ đều đùn đẩy qua cho tiểu sư muội này. Nhưng hễ trên bảng nhiệm vụ cần xuống núi, chỉ trong tích tắc sẽ bị bọn họ chộp tới tay, đôi khi nàng quyết tâm lấy cho bằng được, đại viện khi đó nhất định sẽ xảy ra một trận long trời lở đất, thật sự xuống tay đánh nhau. Tài nguyên của nàng không nhiều bằng sư huynh sư tỷ, lấy ra một tấm phù triện tới đập cũng tiếc mấy ngày, nhưng sư huynh sư tỷ trong túi tràn đầy đồ vật, không tiếc lấy ra cùng nàng so đo, mỗi một lần xuất trận nàng đều lấy thất bại mà về, dần cũng học được vài thứ hay ho.

Chu Ẩn ở trong Kỳ An Cư bốn tháng, có hai tháng đầu còn ngây thơ liên tục đi chạy vặt, thay Cư xử lý hết mọi chuyện, nhưng ở hai tháng sau nhờ có Lý cư trưởng chỉ điểm, ở công pháp có điều ngộ ra, thường xuyên đóng cửa không ra, ở trong phòng nghiên nghiên cứu cứu tu tập, trừ khi nàng ở tu luyện thiếu tài nguyên, mới ra khỏi cửa tìm chút của cải, còn có thể cùng các sư huynh sư tỷ các Cư khác trả giá, không phải đồ vật nàng muốn tuyệt sẽ không làm.

Thứ nàng cần lại không phải hiếm lạ, bọn họ đồng ý, nàng cũng vui vẻ mà làm.

Chu Ẩn chạy việc cho các Cư, dần dần quen mặt, thù lao đầy túi, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, đôi khi còn cố tình ở bảng nhiệm vụ tranh giành, cùng sư huynh sư tỷ ra tay đánh nhau, khiến cho bọn họ tổn thất vô số phù triện cùng linh thạch, mới tung ta tung tăng mà về tiểu viện đóng cửa tu luyện, dù rằng những lúc đó thương thế trên người nàng cũng không phải ít, chí ít cũng khiến sư huynh sư tỷ tức đến nổ phổi mà rời núi. Lý cư trưởng thì vẫn thế, có rảnh sẽ đem nàng ra đánh một trận, chỉ điểm thiết xót trong quyền pháp, đôi khi tấm lòng lão phụ thân trỗi dậy, thấy sư huynh sư tỷ ức hiếp nàng, cũng biết xách đao hùng hổ đánh bọn họ một trận, không có khi nào mà không gà bay chó sủa.

Thấm thoắt qua đi tám tháng, lúc này sư huynh sư tỷ vẫn theo thường lệ ngồi túm tụm lại ở bàn đá trước cửa, Chu Ẩn thò vào một chân, hỏi xem có chuyện gì.

Trên bàn đá đặt một khối ngọc màu cam lộ, kiểu cách phức tạp, Lôi Vũ sư tỷ trong một lần ra ngoài làm việc thì nhặt được, đưa qua Thanh Minh Cư thẩm định, bọn họ nói đây rất có thể là một kỳ hạp, bên trong hạp khả năng lớn sẽ có trận đồ, cách thức không ai biết giải, cho nên đang thảo luận để thỏa trí tò mò.

"Chỗ đó từng là chiến địa của hai tông môn, vật quý rơi xuống cũng không phải không có khả năng!" Lôi Vũ sư tỷ cường điệu sự quý giá của nó.

Khổng sư huynh cầm nó đưa lên trước mặt, nói thật, hắn thật sự rất tệ trong trận pháp, nhìn không ra từ chỗ nào mà Thanh Minh Cư có thể thẩm định được đây là kỳ hạp, lắc đầu bó tay, thả về chỗ cũ: "Ta chịu, mấy vật này ta không xứng có được!"

Lôi Vũ sư tỷ tức giận, bổ đầu Khổng Chí Thành: "Ngươi không xứng, còn có bằng hữu của ngươi. Không phải ngươi quen biết mấy tên am hiểu pháp trận sao, mang đến nhờ bọn họ thử?"

Khổng Chí Thành xoa đầu: "Sư tỷ, vật quý ngươi mang ra bên ngoài, là không ngại người cướp sao. Kỳ An Cư chúng ta không phải phương châm là có tài liền giấu kỹ? Ngươi để cho càng nhiều người biết, sợ rằng năm sau người muốn vào Kỳ An Cư ta càng nhiều."

Lô Mạn thấy Lý Uy đi ngang, vội đem người kéo lại. Hỏi sư tôn rốt cuộc có biết cách mở hay không.

Lý Uy sau khi nhìn kỹ, bỗng nhiên cười khà khà, nham hiểm nói: "Vật này đúng là không phải tầm thường. Có điều đồ vật là của các ngươi, tự mình mở."

Chu Ẩn nghi hoặc, xen vào: "Sư tỷ có thể cho ta mượn xem chút sao?"

Lôi Vũ đưa cho nàng.

Ngọc này chất ngọc đặc quánh, hẳn là nhũ hóa mà thành, kết cấu phức tạp nhằm che đi trận đồ bên trong, muốn phá giải kỳ hạp này, trước tiên còn cần giải mã kết cấu của chúng đầu đuôi ra sao, lại nên xuống tay chỗ nào. Một chốc một lát là khó mà tìm ra được phương pháp.

"Chu Ẩn, lại đây!" Lý cư trưởng gọi nàng.

Sau khi đi lại, Lý cư trưởng thần thần bí bí nhét vào tay nàng một tờ giấy được cuộn tròn, sau đó thì thầm: "Nhiệm vụ này ta đặc biệt giao cho ngươi."

Chu Ẩn nắm cuộn giấy trong tay, không biết là nhiệm vụ gì mà trông nghiêm trọng đến thế, nhưng Lý cư trưởng đã đưa vào tận tay nàng, lại thần thần bí bí, hẳn là không muốn để người khác biết được. Vì thế đem nhiệm vụ giấu trong tay áo, định bụng trở về lại xem.

Cũng còn may các sư huynh sư tỷ đang bận quay quanh khối ngọc của Lôi Vũ sư tỷ mà chẳng để ý đến việc hai người lén lút sau lưng. Đợi cho một mình một phòng, Chu Ẩn mới đem tờ giấy mở ra.

Bên trong tờ giấy có ghi hai hàng chữ, những trước khi đọc, Lý Uy đã niệm âm bám vào bên trên, lúc này trong phòng chỉ toàn văng vẳng tiếng hắn dặn dò: "Sau này ngươi tất sẽ trở thành nội môn đệ tử, từ lúc này cũng nên quen dần với bổn phận. Nhiệm vụ lần này cần ngươi rời tông lịch luyện, ta chưa biết khó dễ ra sao, có khi là chuyện sinh tử, tùy vào ngươi quyết định. Nếu muốn đi, bên trọng có tọa độ truyền tống."

Chu Ẩn nhìn lại tờ giấy, bên trong quả thật có một dòng ghi chú tọa độ nàng sắp đến, còn một dòng còn lại, chỉ ghi hai chữ:

Hoa thành.

Chu Ẩn mừng thầm, cuối cùng cũng có ngày nàng được rời núi, liền mở ra túi trữ vật, dùng linh thạch mở ra truyền tống trận, khắc vào tọa độ, lập tức rời đi trong đêm.

Lý cư trưởng lúc này cảm giác được linh lực dao động, hướng về bầu trời xa xăm mà xem, thở dài thườn thượt, cùng một vị trưởng lão thân hình vạm vỡ đứng cùng nhau, tự hỏi: "Khuynh sư huynh thật sự để đứa nhỏ ấy một thân một mình đến Huyền Minh Đại lục sao?"

Khung Thương Bằng lại không có chút nào lo lắng mà nói: "Huyền Minh Đại lục là một nơi lịch luyện tốt, đợi nàng trở về, nhất định sẽ càng thêm ưu tú."

Lý Uy hầm hừ: "Chí ít cũng phải có người cùng đi chứ!"

"Lão phụ thân." Khung Thương Bằng mắng một tiếng, xoay người liền trở về lại tông môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.