Hồng hoang dị sử ghi chép lại, Tam Thiên Ngư từ hỗn độn mà sinh, có thể thông tam giới, người như hư ảnh, lại yêu thích ngao du thượng giới cùng tiên giới, hiếm khi xuất hiện ở nhân gian. Tuy là dị sử, nhưng từng có đại năng tu sĩ nói rằng đã nhìn thấy Tam Thiên Ngư chu du, lại không có cơ hội nhờ nó mà đăng tiên, hối tiếc vô cùng.
Vị đại năng nọ bấy giờ là tu sĩ đứng đầu tu chân giới, lại nhân tâm ma càn quấy, tự biết khó lòng độ kiếp thành công, vẫn luôn đi đây đi đó chờ ngày thọ mệnh tẫn hết, lúc y gặp được Tam Thiên Ngư kích động vô cùng, song biết được vô phương cầm giữ thượng cổ thánh thú này, tiếc nuối khôn nguôi, thọ mệnh tẫn hết táng thân với thiên địa, tên tuổi hẵng còn lưu danh. Nhưng thiên hạ rộng lớn luôn có người cùng chung ý tưởng với y, đại đa số đều là những tu sĩ Độ Kiếp kỳ lịch kiếp thất bại lại bảo tồn được một tia sinh mệnh, hay là người tự biết khó lòng vượt qua chín chín tám mươi mốt đạo tử lôi phi thăng, đều ấp ủ mộng tưởng tìm được Tam Thiên Ngư đăng tiên thượng giới.
Vị đại năng Độ Kiếp kỳ này chính là một trong số ấy. Hắn tuổi đời từng trải rất nhiều, năm tháng để lại trong lòng hắn vô vàn bóng ma, mỗi khi muốn phá bình cảnh, tâm ma càn quấy không yên, tâm thần mất bình tĩnh ngồi suốt một ngàn năm không có tiến triển, tự biết chỉ nhờ vào chính mình là không có cách nào phi thăng, lại sinh ra không cam lòng, dầu gì cũng chỉ còn cách một bước cuối cùng là hắn sẽ vĩnh sinh cùng trời đất, bất di bất diệt, lại hết lần này đén lần khác bị ngăn trở chỉ càng khiến tâm ma thêm sâu nặng, oán hận sục sôi, hắn từ bỏ bế quan tĩnh tu, nhân lúc thọ mệnh chưa tẫn liền khắp nơi tìm kiếm thánh thú trong truyền thuyết.
Lại nghe nói Huyền Minh đại lục tuy không có tiên môn cai quản lại sinh sôi rất nhiều bí cảnh hiếm lạ, hắn lập tức lại đây điều tra. Biết được tương truyền nơi này từng là nơi thần linh cư ngụ, vạn vật thần thú ăn nằm coi sóc, sau thần linh thánh thú giao lại cho nhân thế tự trị mà trở về thượng giới, có lẽ lực lượng tàn dư sót lại khiến cho không gian mở ra rất nhiều bí cảnh. Nói là bí cảnh, trong mắt hắn lại như là một dị vực câu thông cùng với thần linh, nếu nơi này không có Tam Thiên Ngư, vậy những nơi khác càng là vô vọng.
Mang theo sự kỳ vọng ấy, hắn ra vào không biết bao nhiêu bí cảnh để truy tìm tung tích, lại hết lần này đến lần khác thất vọng mà ra, bí cảnh cực kỳ bài xích người có lực lượng hủy thiên diệt địa, chỉ cần hắn tiến vào dùng đến ba phần công lực, không gian bí cảnh tức khắc nhiễu loạn cưỡng chế đóng lại ngay. Bởi vì đã có kinh nghiệm từ trước, lần này hắn chỉ lặng lẽ tiềm tàng thăm dò khắp nơi, rốt cuộc trời không phụ lòng người, để hắn gặp được Tam Thiên Ngư.
Sự kỳ vọng được đền đáp khiến tâm tình hắn kích động tột độ, chỉ bằng một ý niệm đã vô tình phóng ra hỏa linh lực bủa vây Tam Thiên Ngư, nhưng hiển nhiên thứ này chẳng hề ảnh hưởng đến nó dù chỉ là mảy may, ngược lại lửa thiêu rừng tối trở nên trơ trọi.
Chu Ẩn tạm nghỉ ngơi một lát, nhìn phương hướng mình vừa bị đánh bay, nghĩ lại mà rùng mình. Chẳng hiểu sao nàng có thể đỡ được đòn vừa rồi mà không chết, chỉ bằng với uy lực ấy có khi xương cốt nàng cũng chẳng còn chứ nói chi toàn mạng, nhưng cuộc đời có nhiều sự xảy ra là không thể giải thích được, chỉ cần nàng còn sống thì sao cũng được cả. Nhưng dù đã thoát một kiếp nạn, cũng không thể biết được đối phương có ra tay lần nữa hay không, bây giờ nàng cách vị kia không xa lắm, chí ít là tận đây vẫn cảm nhận được cái uy lực khủng bố đó, nếu nàng còn không mau chạy thì sẽ chẳng còn ăn may lần thứ hai.
Sau khi hoãn một hơi, nàng dùng sức leo lên khỏi dòng sông, người ngợm ướt sũng lại không dám lãng phí chút linh lực ít ỏi còn sót lại để tịnh thân, cứ vậy lững thững nặng nề đi sâu vào rừng tối. Không biết tiểu cô nương còn sống hay không, lúc này thân nàng còn lo chưa xong lại nghĩ cũng không giúp được gì, đều do số mệnh đi vậy.
Nàng bám cây cối ven đường mà đi, không có định hướng gì, chỉ biết đi ngược lại phương hướng với người kia thì họa may giữ lại được cái mạng nhỏ này. Bấy giờ phương xa lại vang lên một trận chấn động, dư chấn lan đến tận đây, cây cối tức tốc nổ thành từng mảnh, cũng có ngã đổ che chắn khắp nơi. Thậm chí có cây còn hướng trên người Chu Ẩn mà nện, nàng cố lắm vung được một nắm tay, chút linh lực còn lại đem thân cây đâm thủng, cành cây to lớn gãy làm hai, đè lên người nàng.
"Hự."
Chu Ẩn thở hổn hển dùng hai đầu gối chống mặt đất, lấy sức đẩy ra cây to trên người mình, mồ hôi ròng ròng nhìn phía trước, lại cố gắng đi.
Lúc này có một trận gió lướt qua bên tai, nàng chỉ thấy lờ mờ có người đang ngồi trên phiến lá to, khi người nọ "hừ" một tiếng, Chu Ẩn mới nhận ra đó là giọng của tiểu cô nương. Nàng hoãn lại một chút, hai mắt mới dần rõ ràng nhìn ra tiểu cô nương cũng không tốt hơn nàng là bao, mặt mày trắng nhợt, nằm nghiêng trên phiến lá, đang trừng trừng nhìn nàng. Tuy mệt chết đi được nhưng khẩu khí của tiểu cô nương vẫn lớn lắm:
"Ngươi không phải là người tốt. Cả đời ta còn chưa gặp qua ai không có tình nghĩa giống như ngươi. Rớt xuống nước ngươi một chân đạp ta dìm càng sâu cũng liền thôi, ai mà ngờ ngươi cứu cũng không cứu ta, ngoảnh mặt liền bỏ chạy một mình."
Chu Ẩn nào biết tình huống tiểu cô nương nói là có ý gì, chỉ khi phương xa lại một lần nữa chấn động, sức gió quét đến cứa vào trên người tạo thành vết cắt dài, nàng mới ôm lấy cánh tay rỉ đầy máu tươi, thất tha thất thểu mà đi.
"Chạy trước đã rồi tính."
Tiểu cô nương tuy oán giận, lại cũng biết phân biệt tình huống. Lúc này người kia như một sự tồn tại bất khả xâm phạm, mà các nàng ngoài việc lẩn trốn thật mau đã không thể làm gì khác, giận là giận nhưng tiểu cô nương vẫn xách cái người tàn tật hết chỗ chê lên trên phi hành pháp khí, bấy giờ tu sĩ các nơi đều cùng phương hướng với các nàng, trong khi các nàng hai cái đều chịu thương nặng, nếu chẳng may gặp phải đám người tu sĩ ấy thì có khác gì tránh được hổ lại gặp phải lang, vì thế tiểu cô nương dựa vào kinh nghiệm, chọn lấy chỗ khó mà đi.
Lúc đi còn không quên oán giận một câu: "Mong là Huyết Sâm Phiên của ta không bị hắn xốc bay."
Nói là nói vậy, lại không dám ở trước mặt đại năng Độ Kiếp kỳ dặn dò.
Các nàng phi hành suốt một đoạn thời gian, tiểu cô nương coi vậy chứ cũng đã sắp tàn, chỉ đang cố hết sức gặng gượng tìm một chỗ an toàn ẩn nấp, linh lực sai sử phi hành pháp khí cỡ này không phải ít, cứ đi một chốc là mặt nàng lại tái nhợt ra. Chu Ẩn thì đã nằm bẹp không nói nên lời, lúc này đây một con tiểu yêu cũng có thể giơ móng cào chết nàng được. Hai người đều giữ im lặng hồi lâu, rốt cuộc tiểu cô nương chống đỡ hết nổi, phi hành pháp khí cọ xát với mặt đất kéo thành một đường trượt dài, hai người bên trên bị cơn xóc nảy đánh bay, lăn long lóc trên mặt đất.
Chu Ẩn còn đỡ, gượng dậy được lay tiểu cô nương nằm im bất động, có vẻ đã ngất đi. Nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này... đúng là tệ hết chỗ chê. Chính giữa có một cái đầm nước tù toàn là rong rêu đặc sệt nổi trên mặt hồ, cây cối xung quanh bị hơi ẩm của nó bám vào mà sinh ra rêu xanh bám trên thân cây, còn có nấm dại. Không có mấy ánh sáng chiếu xuống vì cây cối rậm rạp phủ kín thành vòm, chỉ có duy một chỗ đầm nước là còn có vài tia sáng nhợt nhạt.
Ngoài tiếng muỗi vo ve còn có tiếng ếch ồm ộp không ngừng. Xung quanh toàn là mô đất mềm trơn không thể nghỉ ngơi. Lúc này nàng mệt chết đi được, tạm lấy hai bộ quần áo trong túi trữ vật ra trải trên mặt đất, lôi kéo tiểu cô nương nằm vào bên trên.
Còn may nơi này không có tu sĩ khác, Chu Ẩn dòm chừng một hồi, tiểu tâm đặt một kết giới bảo hộ, cũng mệt đến ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sụp tối, bầu trời bởi vì vị kia liên tục oanh tạc mà trở nên nặng nề u ám, khắp nơi bị bao trùm bởi cơn khủng hoảng. Thỉnh thoảng sẽ có một trận di cư quy mô lớn của loài chim chóc trong rừng, bay đen rợp trời.
Tiểu cô nương chưa tỉnh lại. Chu Ẩn lôi kéo thân thể giờ chẳng khác nào một con rối gỗ rách rưới ngồi dậy, bày ra tụ linh trận xung quanh, bắt đầu hấp nạp thiên địa linh khí. Có điều nàng chỉ vừa hấp thụ được một phần ba, cơ thể như không thể gắng gượng được mà trở nên đau dữ dội, muốn xé vỡ kinh mạch, đồng thời ngực dẫn phát một trận nhói kịch liệt, trào đến cuống họng, lúc phun ra lại là máu đen cùng thịt vụn.
Thử nhiều lần đều không có kết quả, Chu Ẩn tạm chấp nhận cơ thể khuyết thiếu, đứng dậy đi tìm cây dựng thành chỗ nghỉ tạm.
Lúc nhỏ nàng sống trong núi, nhà nhà đều là tiều phu, chỉ có mẹ lại không có cha, việc lớn việc nhỏ đều là mẫu tử tự mình làm. Vì vậy nên việc xây sửa nhà cửa nàng đã làm qua không ít, lúc này đây đã là tu sĩ Trúc Cơ, các khâu nặng nhọc làm đều vô cùng nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã dựng được một ngôi nhà tạm.
Đóng một cái giường trúc trắc, Chu Ẩn đi ra ngoài xách tiểu cô nương bỏ lên giường nằm, mình thì ra ngồi ngay mép đầm nước thả câu bắt cá.
Lúc này không thể hấp nạp thiên địa linh khí, chỉ đành nương nhờ vào việc ăn uống từ từ tẩm bổ. Đan dược nàng dùng như nước lã, mấy bình đan dược thu được từ ba gã tu sĩ qua mấy lần cũng đã hết sạch, mà thương thế còn không khỏi hẳn, đan dược cướp được từ tiểu cô nương nàng lại không dám dùng, chỉ đành than đã nghèo lại không biết tiết kiệm.
"Tõm"
Có thứ gì đó rơi xuống đầm, tạo thành những vệt loang nước bồng bềnh. Chu Ẩn ngước lên nhìn, thấy được vòm cây bên trên dường như có trái cây. Nàng gác lại cần câu cắm vào mặt đất, hai chân dùng lực, chỉ trong chốc lát đã lên tới trên ngọn cây. Quả thực cây này có quả, màu vàng nhạt là những quả chín còn quả xanh thì màu trắng đục, thứ cây này nàng chưa thấy qua bao giờ, thử hái vài chùm rồi trở lại chỗ cũ.
Quả lạ, nàng không dám ăn thử, nhất là tình trạng cơ thể dưới mức tiêu chuẩn thế này càng không dám làm bậy. Hái rồi để đó đợi tiểu cô nương tỉnh lại rồi tính sau. Nàng nhấc cần câu, ngồi hơn nửa canh giờ lại không thu hoạch được gì, trống rỗng không có cá lọt tròng, lại nhìn đám ếch nhảy nhót tung tăng trên mặt đầm, trong đầu bỗng dưng trào ra vô số hình ảnh kỳ lạ, lắc lắc đầu, không dám nghĩ.
Nàng nghĩ nàng thiếu linh lực đến sắp phát điên rồi.
Tiểu cô nương lại ngủ vài ngày, thấy vậy chứ Chu Ẩn so với nàng còn khỏe hơn. Bởi vì linh khí gần như không thể nạp đầy vào trong người, khuyết thiếu linh lực khiến cơ thể nàng trở lại ngưỡng của thường nhân, vài ngày không ăn bắt đầu mệt rã rời, lúc này nhìn chùm quả lạ tự dưng thèm thuồng suýt chút nữa không nhịn được vươn tay hái bỏ miệng, nhưng ngẫm lại nơi này khí hậu không tốt chút nào, vẫn là không nên ăn thì hơn. Nàng lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, dùng tụ linh trận lôi kéo linh khí tiếp tục hấp nạp.
Cơ thể nàng dần dần thích nghi được cơn đau, nhưng linh khí hấp thụ được so với trước đó không có tiến triển gì. Nàng tập trung đưa linh lực du tẩu toàn bộ cơ thể, chữa trị nội thương. Nhưng nội thương đâu phải nói trị liền trị được, đã vậy lúc này các nàng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, tuyệt đối không phải thời điểm ung dung. Nghĩ vậy, Chu Ẩn liền đứng dậy, tu tập công pháp. Huyền Lăng Tông đệ tử ký danh có một bài quyền dùng để mở rộng kinh mạch, tăng khả năng hấp thụ linh khí. Nàng lại tự mình nghiệm được Ngạnh Công, Ngạnh Công với cơ thể yếu nhớt lúc này không thể nào vận dụng ra toàn bộ công lực, chỉ đành nghiền ngẫm tu chỉnh, dần dần cũng đánh ra dáng ra hình.
"Đừng, đừng giết ta! Đừng giết ta!!!"
Bỗng, trong nhà gỗ phát ra tiếng thét thảm thiết của tiểu cô nương. Chu Ẩn kinh hồn táng đảm, nghĩ có tu sĩ nhân lúc này trà trộn vào trong nhà làm hại người mình, lập tức vọt vào bên trong, trên tay còn kẹp vài lá phù triện. Cũng may trong nhà gỗ ngoài trừ tiểu cô nương ra không còn người nào khác, người còn đang nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, vùng vẫy qua lại, Chu Ẩn cẩn thận đi lại lay người nàng, lại bị nàng dùng lực hất văng ra, hai mắt mở trừng, một cỗ sát khí lập tức hướng Chu Ẩn mà tỏa định, cái khí thế này.... thật kỳ lạ.
Tiểu cô nương nhìn Chu Ẩn hồi lâu, sát khí trong mắt dần dần rút đi, lộ ra vẻ yếu ớt mà ngồi dậy. Nàng nhìn xung quanh, không biết nơi này là nơi nào lại có một gian nhà gỗ, nhưng Chu Ẩn ở đây thì hẳn không có nguy hiểm gì. Nàng lau mồ hôi trên mặt, muốn đứng lên lại ê ẩm ngã trở về, toàn thân vô lực, linh lực như bị hút cạn.
Tiểu cô nương không nói không rằng, như đang hoãn lại sau cơn ác mộng vừa rồi. Chu Ẩn đi qua, dúi vào tay nàng một quả trái cây vàng rượm, nói:
"Muốn ăn không?"
Tiểu cô nương nhìn trái cây trên tay mình, đưa lên miệng cắn, sau đó lập tức phun ra, nhăn mặt:
"Đây là thứ quả gì."
Chu Ẩn chỉ chỉ bên ngoài: "Bên ngoài mọc rất nhiều, ăn tạm đi."
Tiểu cô nương nhìn trái cây trên tay mình, vị của nó đặc biệt chát, chỉ mới cắn một miếng đã khiến lưỡi của nàng tê rần, còn có chút vị đắng, không ngon một chút nào. Nàng ném trái cây ra ngoài cửa sổ, nhìn Chu Ẩn từ đầu tới đuôi, có vẻ khỏe mạnh hơn so với nàng tưởng tượng, trong bụng thầm quái, cho dù là thể tu tu sĩ cũng không đến mức có thể khiêng được một đạo hỏa linh như thế, ngay cả nàng còn chật vật bất kham thì Trúc Cơ tu sĩ càng khỏi phải nói, nhưng nàng không hỏi ra khỏi miệng mà nói sang chuyện khác.
"Chúng ta đang ở đâu?"
"Làm sao ta biết được. Nhưng nơi này tạm thời không có tu sĩ khác dừng chân, chờ ngươi khỏe lại rồi lại tìm một nơi tốt hơn." Chu Ẩn nhún vai, sau khi xác định thứ quả kia không ăn được thì nàng không nổi lòng tham nữa, dứt lời liền đi ra ngoài tiếp tục việc của mình.
Tiểu cô nương ngồi trên giường hấp thụ linh khí, sau vài canh giờ mới theo ra, lại thấy Chu Ẩn ngồi ở bên mép đầm nước thả câu bắt cá, trông đặc biệt ấu trĩ.
Nàng tiến lại, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
"Câu cá."
"Vừa nhìn liền biết cái đầm này không có cá, ngươi câu làm gì?"
"Làm sao ngươi biết không có cá?"
"...." Đây rốt cuộc là loại người gì? Ra ngoài lịch luyện còn không sợ bị người khác lừa chết?
Tiểu cô nương vô ngữ hồi lâu, bỗng nói: "Ngươi quả thực là cái gì cũng không biết."
"...."
"Trong đầm toàn là Dịch Thiềm thì sao cá có thể sống nổi?" Tiểu cô nương sau khi châm biếm nàng thì liền phổ cập kiến thức.
Dịch Thiềm là tên gọi của những con ếch màu nâu sẫm đang nhảy múa trên mặt nước, theo lời tiểu cô nương nói, Dịch Thiềm chu kỳ mỗi tháng sẽ đào thải tạp chất trong người thông qua da, tiết thành dịch nhầy, dịch nhầy của chúng tuy rằng không mùi nhưng đối với loài cá không có chỗ tốt, nhất là khi ăn phải thì sẽ làm tắc nghẽn cơ quan nội tạng bên trong, đó là chưa kể số lượng Dịch Thiềm ở đây đông đúc như vậy, mặt nước bên dưới chỉ sợ đã bị dịch nhầy của chúng làm cho đặc quánh lại như bột, cá muốn sống cũng không sống nổi. Ở chung được với Dịch Thiềm chỉ có Tạp Xà, một loài rắn có thể hấp thụ được dịch nhầy. Cứ nhìn mặt nước vẫn chưa đến nỗi sền sệt lại thì bên dưới hẳn cũng có Tạp Xà sinh sống.
Sau khi tiểu cô nương nói xong, Chu Ẩn cảm giác mấy ngày qua mình đúng thực làm việc thừa thải, lại không có mặt mũi ngồi tiếp, thu cần đứng dậy, vờ như tu tập công pháp không thèm để ý đến tiểu cô nương.
Tiểu cô nương nhìn nàng giả vờ, không những trong lòng cười trộm mà ngoài miệng cũng cười đắc ý, chê nàng kiến thức nông cạn. Sau khi cười chán chê, tiểu cô nương đến bên mép bờ, nhìn một hồi, cảm thán: "Nơi này thật nhiều linh thảo. Xem ra có thể có một bữa ăn ngon rồi."
Chu Ẩn nghe vậy, bụng sôi ùng ục, ngó xem nàng làm gì. Chỉ thấy nàng giơ tay, nhoáng một cái, trảo thủ đã vồ được vài con Dịch Thiềm xấu số đang ngoác mỏ chờ chết.
Chu Ẩn nhíu mày, bụng có chút không khỏe: "Đừng nói là ngươi muốn ăn thứ đó?"
Tiểu cô nương liếc nàng, nói như chuyện đương nhiên: "Ngươi đừng chê. Chỉ cần chọn đúng con vừa mới qua chu kỳ thải tạp chất thì thịt của nó cực ngon. Hầm với nấm cùng linh thảo chính là mỹ vị đó."
Tiểu cô nương không nhìn đến Chu Ẩn lộ ra ánh mắt kỳ quái, vui vẻ lấy ra lò luyện, sau khi xử lý xong vài con Dịch Thiềm liền ném vào trong nồi, lại bắt vài cây nấm làm sạch ném vào, thêm vài gốc linh thảo, một nồi canh ếch cứ thế hầm lên.
"Dịch nhầy của nó cũng có công dụng, nhưng chúng ta đều không có thủy linh căn, không cần dùng đến. Nếu ngươi muốn lấy thì cũng có thể tích trữ một chút." Tiểu cô nương nói thêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]