Dung Muội cắn môi dưới, tiếp tục nói: “Thấy anh không có ở đây, tôi vừa định nghe thì anh đã về rồi.”
Điện thoại nằm trong lòng bàn tay cô, nó vẫn còn đang rung lên.
Tô Hiện thay giày, đi dép vào nhà. Anh đặt bữa sáng lên bàn, lấy điện thoại khỏi tay cô.
Vừa định nghe máy, anh đã nhìn thấy số điện thoại bên trên, đột nhiên tay khựng lại giữa không trung, thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc đó.
Dung Muội nhìn anh, giây phút này không ai lên tiếng.
Dung Muội chầm chậm ngước mắt lên nhìn cô một cái. Dung Muội cắn môi, mất tự nhiên cười, nhưng trong mắt dường như có sự ngọt ngào không kiềm chế được.
Tô Hiển: “...”
Khi Dung Muội cười lên, trông cô rất đẹp, cũng rất đơn thuần. Nhìn nụ cười ấy, anh dường như quay về năm mười sáu, mười bảy tuổi, trong mắt tràn ngập ánh sao.
Cô nhìn anh, cô không thay đổi gì, còn anh dường như vẫn là anh.
Nếu như là anh ấy thì tốt biết mấy.
Tô Hiển cứ thế nhìn nụ cười của cô, nhìn con ngươi sáng ngời của cô. Rõ ràng cô đang cười với mình, tại sao có lúc anh chợt thấy hình như cô đang nhìn một người khác thông qua mình nhỉ?
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến anh nhíu mày.
Sau đó, anh lại nghe cuộc gọi kia, đặt điện thoại bên tai: “A lô, ai vậy?”
Giọng anh vừa vang lên, điện thoại trong tay Dung Muội cũng vang lên giọng nói ấy.
Dung Muội đột nhiên kinh ngạc nhìn anh, sau đó cô cũng giơ điện thoại lên, từ từ nói: “Là tin nhắn anh gửi, đúng không?”
Anh: “Không phải.”
Dung Muội khó chịu bĩu môi: “Có phải anh không thích tôi không?”
Anh: “Không.”
Dứt lời, cuối cùng Dung Muội cũng bị chọc cười.
Tô Hiển: “...”
Anh tắt máy, đút điện thoại vào túi quần, thản nhiên nói: “Nhạt nhẽo, tôi không thích cô, ăn xong thì đi đi.”
Dung Muội lại thích thú tiến sát lại, hỏi anh: “Tôi hỏi anh một câu cuối cùng, sao tối qua quần áo của tôi lại bị cởi ra hết, có phải anh cởi quần áo của tôi ra không?”
Cơ thể định quay đi của Tô Hiển khựng lại, anh dừng bước, không quay đầu nói: “Tại sao tôi phải cởi quần áo của cô? Là cô chủ động bò lên giường tôi, chiếm chỗ của tôi, chỉ có thể để tôi ngủ ở sô pha một đêm.”
Nghe vậy, Dung Muội sững sờ, là thật sao?
Anh lại ngủ ở sô pha?
Mặc dù Dung Muội không tin được, nhưng vừa nghĩ tới trên người mình không có dấu vết bị người ta sờ soạng, cô đột nhiên không biết nên nói gì mới phải, trái tim dường như có sự thất vọng, chán nản.
Anh không chạm vào cô, cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.
Bởi vì cô cảm thấy chắc anh sẽ không nhân lúc mình ngủ làm chuyện gì đó, có bản lĩnh thì quang minh chính đại mà làm.
“Ồ, vậy thì tốt. Xin lỗi nhé, để anh chịu khổ rồi, nhưng tình yêu này, váy của tôi đâu rồi?” Dung Muội hỏi.
Nghe vậy, Tô Hiển đi thẳng vào phòng ngủ, nói một câu: “Ban công.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]