Nghe thấy lời Giang Từ nói, Dung Muội không khỏi bàng hoàng.
Cô nói như vậy là vì biết Giang Từ là một người anh trai, chắc sẽ không thể ra tay với em gái mình được, đồng thời cô cũng nhân cơ hội này để thoát khỏi anh ta. Nhưng sau khi anh ta nói ra lời này, cô rất kinh ngạc.
Nếu như Giang Từ thật sự làm vậy, cô sẽ cảm thấy người này càng đáng sợ hơn, cũng ngày càng cảm thấy cực đoan.
Giang Vũ Nhu, cô muốn tận tay đối phó cô ta.
Dung Muội bất giác lùi về sau một bước, khóe miệng cong lên: “Giang Từ, đừng nói mấy lời này, anh không làm được đâu. Buông bỏ chuyện của chúng ta đi thôi. Kết hôn là chuyện lớn, nếu như anh thật sự quan tâm tôi thì anh sẽ không ép buộc tôi, đúng không?”
Giang Từ nắm chặt tay: “...”
Dung Muội đi tới bên cạnh anh ta, vỗ vai Giang Từ, cười nhạt: “Anh cũng biết tính tôi mà, anh sỉ nhục tôi như vậy, tôi không làm gì với anh là đủ lắm rồi, ngược lại là anh ấy, nên ra dáng đàn ông một chút.” Nói xong, Dung Muội thẳng thừng lên xe của Kinh Nam Yến, rời đi.
Giang Từ nhìn xe cô dần biến mất trong đêm đen, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Cô không ra tay với anh ta không phải vì không giận, mà là vì muốn để mình buông tay. Cô lại thích người khác rồi, đúng không?
Giang Từ nắm chặt tay lại, ánh mắt lộ ra sự đố kỵ.
Đừng hòng, anh ta sẽ tìm người đó!
...
Sau khi Dung Muội lên xe, rời đi, bên đường có một chiếc xe khác cũng khởi động, lúc này mới lăn bánh.
***
Đêm lạnh như nước mùa thu, từng đám mây du ngoạn trên bầu trời cao.
Đã gần mười hai giờ đêm.
Hôm nay khi quay về họ không chơi Pubg nữa, ngay cả tâm trạng tìm Dao Bắc tính sổ cũng chẳng có.
Giang Từ khiến tâm trạng cô trở nên bí bách, ngột ngạt, khiến cô cảm thấy mệt mỏi, không sao ngủ được.
Nằm trên chiếc giường rộng lớn, mềm mại, Dung Muội kéo cao chăn, trong đầu hiện lên vô số cảnh tượng. Hôm nay khi cô đi trên sân khấu chữ T, khoảnh khắc ánh đèn lướt qua, dường như cô đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Nhưng sau đó lại không thấy đâu nữa.
Tô Hiển, anh thật sự xuất hiện sao?
Nói thật lòng, bây giờ trong đầu cô toàn là anh, cô cũng rất muốn gọi cho anh, nhưng mãi mà anh không chịu cho mình số điện thoại.
Thái độ lạnh nhạt của anh khiến trái tim cô dần tổn thương.
Dung Muội nằm trên giường, quay tới quay lui, cuối cùng vén chăn, ngồi dậy. Nếu anh không liên lạc với mình, vậy bây giờ cô đi tìm anh nhé?
Nhưng muộn vậy rồi, nếu như làm phiền anh nghỉ ngơi thì...
“Tinh!” Đột nhiên điện thoại có tin nhắn gửi tới.
Dung Muội sững sờ, trái tim đột nhiên cảm nhận được gì đó, cô vội vàng mở tin nhắn ra, một dãy số lạ đập vào mắt.
Trong tin nhắn chỉ có số người gửi, nội dung gần như trống không, chỉ có một dấu chấm. Cái quái gì vậy? Là số của ai? Dấu chấm là sao?
Dung Muội khó hiểu.
Cô nhìn kỹ dấu chấm kia hồi lâu, sau đó đột nhiên đưa ngón tay trỏ ra móc.
Vừa hay Kinh Nam Yến đi vào, nhìn thấy cảnh này, cô ấy nhướng mày: “Gì đấy, đang gọi cho ai hả?”
Đầu Dung Muội ầm một tiếng.
“Đợi đã, cậu nói đây là ý gì?” Cô mở to mắt, lại cong ngon tay trỏ lại.
Kinh Nam Yến khó hiểu nhìn cô, đi lên trước, cốc vào trán cô: “Cậu sốt rồi hả? Cậu đang gọi hồn đấy à?”
Dung Muội đột nhiên nhảy xuống giường: “Mẹ nó, tớ sốt rồi, sốt rồi, tớ phải ra ngoài một chuyến, tớ đi mua thuốc đây!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]