Đúng vậy, sao cô không biết trên người mình có hình xăm?
Thật ra khi chưa tham gia vào ngành người mẫu cô từng đi xăm, nhưng sau khi làm nghề này cô đã xóa nó đi. Cô không ghét hình xăm nhưng cũng tôn trọng nghề nghiệp.
Dung Muội nói xong câu này, sắc mặt Giang Vũ Nhu thay đổi, sau đó cô ta cố tình nở nụ cười ôn hòa: “Dung Muội, có là có, chuyện mình từng làm sao lại không dám nhận, điều này không giống phong cách của cô.” Nói xong, ánh mắt cô ta chầm chậm dừng lại ở cổ chân, rồi đi xuống, tới chỗ mắt cá chân.
Theo sự ra hiệu của Giang Vũ Nhu, ống kính của màn hình lớn cũng chuyển tới đó, phóng to hình ảnh lên, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình, nhìn chằm chằm mắt cá chân của Dung Muội.
Dưới sân khấu, Lục Đông Dã cũng nhìn chằm chằm màn hình, người đàn ông bên cạnh anh ấy lại rất thản nhiên, lông mày nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.
Dung Muội cúi đầu nhìn mắt cá chân mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng cả hội trường chỉ có một người dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó, sau đó vỗ đầu, thấp giọng chửi một tiếng: “Chết tiệt!”
Người này là Kinh Nam Yến.
Sắc mặt Kinh Nam Yến vô cùng khó coi, giống như biết đó là cái gì.
Cùng lúc đó, trên màn hình cũng hiện rõ hình xăm trên mặt cá chân nhỏ nhắn của Dung Muội, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“What?”
Dung Muội nhìn bức hình trên màn hình, kinh ngạc hít một hơi, mắt mở to.
MC không nhịn được cười phá lên một tiếng.
Khách khứa bên dưới cũng bật cười, khi nhìn Dung Muội lần nữa bọn họ đều rất kinh ngạc, không ngờ phụ nữ như cô cũng vẽ thứ này lên mắt cá nhân.
Giang Vũ Nhu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô, cô...
Trên màn hình lại là hình ảnh một con lợn nhỏ đang cầm pháo cười!
“Ha ha ha...!” Bên dưới truyền tới một tiếng cười khoa trương, Lục Đông Dã cười tới nỗi vỗ đùi liên tục, muốn nói gì đó với người đàn ông bên cạnh nhưng lại cười không dừng lại được: “Cô, cô ta có nhầm không vậy, sao, sao lại đáng yêu thế.”
Lại đi vẽ lợn trên mắt cá chân.
Khóe mắt Tô Hiển giật giật: “...” Anh dường như cũng không ngờ cô lại thích thứ này?
Nhưng, đáng yêu là cụm từ Lục Đông Dã có thể nói sao?
Dung Muội ngây người, bức ảnh này khiến mình từ một nữ thần trở thành trò cười sao?
Cô nhìn con lợn nhỏ trên màn hình, nghe tiếng cười bên dưới, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, giống như bài con sông quê phát lại một trăm, một nghìn lần vậy.
Mẹ ơi, ai làm vậy!
Cô ngồi xổm xuống xoa thứ đó, chứng minh nó không phải hình xăm, nhưng váy cô đang mặc rất không tiện làm việc này.
Người đại diện của Tô Thị lại đi tới. Chú Trần nhìn màn hình, đích thân quỳ xuống xoa cho cô, tỏ ý cô hãy đưa mắt cá chân ra.
Chú Trần lấy ra một chiếc khăn màu trắng, dụi một lúc, con lợn nhỏ trên đó hiển nhiên là bay màu. MC không nhịn được bật cười: “Cô Dung, không nhìn ra cô còn có tâm hồn thiếu nhi mới mẻ như vậy đấy.”
Tâm hồn thiếu nhi...
Trong đầu Dung Muội lập tức nhớ tới một cái đầu xoăn màu xám.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]