Chương trước
Chương sau
Chuyện Kinh Nam Yến hiểu, sao Giang Từ lại không hiểu được.

Anh ta nắm chặt tay lại, đấm mạnh lên tường, cúi đầu, đáy mắt đỏ ửng tràn ngập sự hối hận, đau khổ.

Kinh Nam Yến nhìn thấy cảnh này, lùi về sau một bước: “Giang Từ, là thợ sửa xe đó đã cứu cô ấy, người không biết sự thật có thể nói cô ấy, duy chỉ có anh là không có tư cách đó.”

Nói xong, cô ấy rời đi, đầu không ngoảnh lại.

Kinh Nam Yến không biết sau này Giang Từ sẽ làm gì, nhưng cô ấy biết anh ta đã đắm chìm vào đau khổ và áy náy. Giang Từ yêu Dung Muội, đây là sự thật. Nhưng Dung Muội hận anh ta, đây cũng là sự thật.

...

Bóng hình cao gầy, đội mũ bóng chày đen ở lối ra vào cánh gà đó đã biến mất. Không nghi ngờ gì nữa, đoạn ghi âm Kinh Nam Yến bật cũng là để anh nghe thấy, bởi vì Kinh Nam Yến để ý tới người đàn ông có hành tung kỳ lạ đó.

Khi Giang Từ nhìn người đàn ông đó lần nữa, anh đã biến mất không dấu vết, giống như bao từng xuất hiện.

***

Thời gian từng phút trôi qua, chỉ còn bảy phút nữa là tới lần catwalk cuối.

Phía sau cánh gà rất loạn.

Khi Kinh Nam Yến tìm được Dung Muội, cô đang ở trong nhà vệ sinh.

Một tay Dung Muội chống lên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại bên ngoài, một tay kia kẹp điếu thuốc nhỏ. Làn khói mỏng từ từ được nhả ra từ miệng cô, bay ra ngoài cửa sổ, dần dần biến mất.

Cơ thể cao gầy, mảnh khảnh đó chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Trông cô vừa xinh đẹp, lười nhác lại ẩn chứa mấy phần chán nản.

“Tớ nói với anh ta rồi.” Kinh Nam Yến rút điếu thuốc ra khỏi tay cô, vừa nhẹ nhàng nói vừa dập tắt điếu thuốc.

Dung Muội nghe vậy, quay đầu nhìn cô ấy, cười: “Làm phiền cậu rồi.”

Đúng vậy, đây thật ra là thỉnh cầu của cô với Kinh Nam Yến. Bởi vì cô muốn lợi dụng sự áy náy của Giang Từ đối với cô, với chuyện em gái anh ta đã gây ra, từ đó Giang Từ có thể đánh tiếng, cho cô kết quả tốt nhất trong buổi diễn tối nay. Đây coi như là sự bù đắp dành cho cô.

“Nam Yến, cậu nói xem có phải tớ thật sự rất đê tiện không?” Dung Muội nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười nhạt, dường như có mấy phần châm biếm.

Rõ ràng cô hận Giang Từ tới xương tủy nhưng lại năm lần bảy lượt muốn mượn thế lực của anh ta. Dù sao thì ngoại trừ anh ta ra, giờ còn ai có thể để cô dựa vào nữa?

Kinh Nam Yến cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt từ thâm sâu chuyển thành phức tạp, chua xót, mãi cho tới khi Dung Muội đột nhiên cười phá lên, đứng thẳng dậy, kéo áo, chuẩn bị rời đi.

Kinh Nam Yến đột nhiên kéo cánh tay cô lại, hơi dùng sức, ôm chầm lấy cô.

Dung Muội: “...”

Thời gian như dừng lại, Dung Muội tựa lên vai cô ấy, đôi mắt hoa đào lập tức đỏ lên, mũi cay cay.

Khi cô mở miệng lần nữa, giọng nói run rẩy: “Nam Yến... cậu biết mà, tớ không muốn làm như vậy, nhưng tớ hết cách rồi, tớ cần những thứ này, tớ phải báo thù, vì báo thù, giờ tớ có thể nhịn hết...”

Thế lực phía sau của Giang Từ, thật sự chỉ có mình anh ta thôi sao?

Giang Từ lớn lên cùng bọn họ, từ bạn thành thù, trong quãng thời gian đó chỉ có hai chữ: Lừa dối.

Không phải phản bội mà là lừa dối.

Bởi vì, ngay từ lúc bắt đầu, anh ta đã là kẻ thù của gia đình cô. Cô mang theo thù hận tới đây, che giấu, làm mờ mắt của tất cả mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.