Anh ta không có tư cách lo chuyện của cô! Hơn nữa không phải anh ta nên công khai tin hủy hôn ước với cô lâu rồi sao? Nếu ông thì anh ta sẽ bị người trên toàn thế giới chê cười!
Nhưng vừa nghe thấy câu đó của cô, Giang Từ lại đá vào bàn trước mặt cô một cái, giận dữ hét lên: “Có phải em thật sự cho rằng tôi không thể làm gì em đúng không? Bây giờ em đi lại với một thằng sửa xe thấp kém, sao em lại không có lòng tự trọng như thế! Đê tiện tới mức không cần mặt mũi nữa sao?”
Khi anh ta nói tới câu cuối cùng, mặt Dung Muội biến sắc.
Cô không có lòng tự trọng đê tiện, vô liêm sỉ?
Vậy khi cô em gái thanh thuần của anh ta hạ thuốc cô, muốn đẩy cô lên giường người đàn ông già nua, mập mạp đó thì anh ta đang ở đâu?
“Ha.” Khóe miệng Dung Muội nở nụ cười châm biếm, khi nhìn anh ta lần nữa cô lại cười nói: “Đúng đấy, tôi không có lòng tự trọng, tôi rất đê tiện, rất vô liêm sỉ, tôi còn cắm sừng anh nữa, vậy nên người phụ nữ thấp kém như tôi sao xứng với anh được?” Nói tới đây, Dung Muội từ từ đứng dậy.
Cô đi từng bước tới gần Giang Từ đang tức tối, nụ cười châm biếm ở khóe miệng dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn tắt ngấm. Cô nói: “Giang Từ, anh nhìn rõ chưa, tôi là người phụ nữ như thế nào!”
Trái tim Giang Từ đau nhói, ánh mắt cô vô cùng lạnh lẽo, giống như một con dao vô hình, không chút lưu tình đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Dường như anh ta có nói gì cũng không thể cứu vãn được tình thế.
Dung Muội quay người mở khóa cửa ra: “Đi thong thả nhé anh Giang, không tiễn.” Sau đó cô đi tới sô pha, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân thon dài gác lên bàn thủy tinh, dáng vẻ vừa nhàn nhã vừa kiêu ngạo.
Giang Từ nắm chặt tay lại, anh ta là một người có sức nhẫn nhịn cao nhưng lại hết lần này tới lần khác bị Dung Muội khiêu khích giới hạn. Nhưng chỉ có cô mới có thể không chút kiêng dè như vậy trước mặt anh ta.
Anh ta cố gắng khống chế suy nghĩ muốn giết người của mình, hít sâu một hơi: “Dung Muội, anh biết bao nhiêu năm nay em luôn hận anh, chỉ muốn giết anh, nhưng em không thể chơi đùa với cơ thể của mình được. Cho dù em muốn báo thù anh cũng không nên báo thù như vậy. Em lại ở bên một người sửa xe, làm như vậy người thật sự bị tổn thương chính là em!”
“Bốp!” Một cốc nước bị ném mạnh tới, anh ta không trốn, cốc nước đó trúng thẳng vào góc trán anh ta.
Chỗ trán đó rách ra, máu bắt đầu chảy ra ngoài.
Lúc này Dung Muội đứng dậy, đỏ mắt hét lên: “Thợ sửa xe thì làm sao! Dựa vào đâu anh lại xem thường người ta! Người đàn ông đó tốt hơn anh gấp nghìn lần, gấp vạn lần! Tôi không cho phép anh xúc phạm anh ấy!”
Anh ta đã hại chết người mình yêu, dựa vào đâu lại sỉ nhục Tô Hiển nữa?
Máu trên trán anh ta dần chảy xuống, Giang Từ nhíu chặt mày, cuối cùng anh ta hằn học nói ra một câu: “Vậy em muốn anh tìm anh ta, rồi giết chết anh ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Dung Muội lập tức trở nên khó coi.
Cô đứng dậy, hét lên: “Khốn kiếp, có phải anh bị điên rồi không! Chúng ta đã hủy bỏ hôn lễ rồi, không còn quan hệ gì nữa, anh dám động vào anh ấy thử xem!”
Ánh mắt Giang Từ ngập tràn sự lạnh lẽo và sát khí. Khi bầu không khí sắp đông cứng lại, Giang Từ đột nhiên lùi về sau một bước, anh ta gật đầu, dường như chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng khi anh ta đi tới cửa, bước chân chợt dừng lại, nói: “Em chưa xem tin tức sao? Anh không thừa nhận chuyện hủy bỏ hôn lễ, cũng sẽ không chấp nhận việc này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]