Dung Muội tự hỏi, mình có đỏ mặt bao giờ không? Rất nhiều người đều chưa từng nhìn thấy cô đỏ mặt.
Nhưng lúc này, cô rủ mắt, lông mi dài dày cong lên vẫn không che được sắc hồng đang lan rộng trên gò má cô. Cô cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên, một tay ôm ngực, che đi tiếng tim đập như thiếu nữ xấu hổ: “Mất rồi.”
Vì anh, cô có thể vứt bỏ liêm sỉ.
Tô Hiển: “...” Anh không còn gì để nói nữa.
Dung Muội chắn trước mặt anh, mất mặt rồi thì cho mất tới cùng, cô tiếp tục vô lại nói: “Tô Hiển, vì anh tôi đã hủy bỏ hôn lễ với Giang Từ, một lòng theo đuổi anh, tôi không tiếc mọi giá, tấm lòng của người ta bày ra đó rồi, anh thật sự không suy xét chút nào sao?”
“Không cần suy nghĩ, cô không phải kiểu người tôi thích.” Anh vứt lại một câu, định rời đi lần nữa.
“Này, anh nói gì đấy hả?” Dung Muội vừa định đuổi theo, nhưng vừa đi được mấy bước đã loạng choạng, người bổ nhào về phía anh.
Dung Muội ngây người! Cô mở to mắt, sững sờ tại chỗ.
“...”
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đã làm gì vậy?
Cô lại mất mặt trước mặt bảo bối yêu quý của mình nữa rồi sao? Cả đời này cô chưa từng mất mặt tới như vậy!
Tô Hiển như không phát giác ra chuyện gì, anh muốn lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhưng Dung Muội lại sống chết bám lấy anh: “Đừng đi.”
Tô Hiển nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, anh cúi đầu xuống, vừa nhìn đã sầm mặt.
Anh há miệng, nói dõng dạc từng câu từng chữ: “Vậy nên, đây chính là cái gọi là không tiếc mọi giá của cô sao?”
Dung Muội sắp khóc tới nơi: “Ờ thì, thật ra tôi còn có cách khác.”
Mặt Tô Hiển biến sắc, ngày một tái xanh.
Cuối cùng khi anh mở mắt ra, hít sâu một hơi rồi nói: “Ngồi xổm xuống.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]