Tô Hiển nhìn cảnh tượng quyến rũ đó: “...”
Ánh mắt chợt tối đi. Ngay cả ngủ mà cô cũng hấp dẫn như vậy…
Thật ra từ ngoài nhìn vào cửa sổ này chỉ thấy một màu đen, nhưng nếu như đứng rất gần thì sẽ nhìn thấy được cảnh tượng bên trong. Dường như có mấy lần Tô Hiển muốn giơ tay lên gõ cửa xe, nhưng anh thấy cô ngủ ngon như vậy, nước miếng còn sắp chảy ra ngoài tới nơi…
Anh đứng bên cửa sổ hơn mười phút, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.
Dung Muội thật sự rất mệt.
Chuyện hai ngày nay khiến cô cạn kiệt sức lực. Dung Muội ngủ không biết trời đất gì, từ khi trời tối tới đêm khuya, tới rạng sáng…
Nửa đêm, Dung Muội đột nhiên tỉnh lại một lúc. Khoảnh khắc mở mắt ra, cô hoang mang, xung quanh tối đen như mực, chỉ có bầu trời ở xa xa tỏa ra một đốm sáng.
Cô ngồi trên ghế thẫn thờ một lúc lâu mới biết mình đang ở đâu. Cô vẫn đang đợi anh, nhưng anh đâu?
Lúc này có lẽ sắp sáng rồi.
Vừa nghĩ vậy, trái tim Dung Muội chợt nghẹn lại, anh cứ như vậy, coi như không nhìn thấy gì mà bỏ đi sao? Không nói với mình một câu sao? Tốt xấu gì cũng đã cùng nhau trải qua một đêm mà.
Dung Muội thật sự rất khó chịu.
Cô nghĩ, lúc đầu người đó của cô dính người như một chú chó con, lúc nào cũng quấn lấy cô. Mặc dù bọn họ không phải là một người, nhưng vẻ ngoài giống nhau như vậy, nhưng cách đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-trong-long-anh-to/3475417/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.