Tôn Hàn Phong nhìn màn đêm, bọn hắn đi đã nửa canh giờ rồi. Bây giờ cũng đã khuya, bọn hắn có thể đi tiếp nhưng nữ nhân kia chỉ sợ là đang mệtchết! Tư Mạnh Quân cũng hơi nhìn về phía Bắc Thần Quỳnh, nàng ta haichân đều mềm nhũn nhưng vẫn cố bước đi, hắn thở dài. Quả nhiên là tiểuthư có khác, đi nửa canh giờ mà đã chịu không được, thật không biết tạisao nàng ta có thể ở trên giường mà hoạt động cả đêm cũng không mệt.
"Tìm một chỗ để nghỉ chân một lát đi, dù sao chúng ta cũng là đang nhờ vảngười khác. Không nên ép buộc họ quá" Tôn Hàn Phong hơi mỉm cười nói,Bắc Thần Quỳnh thì nhìn nụ cười cứ như là nụ cười của thiên thần, cònbọn hắn thì nhìn thế nào cũng ra ý tứ là 'Nàng ta là nữ nhân yếu đuối,không nên chấp nhặt'
Tần Thiên Minh vươnvai một cái rồi cầm lấy một chiếc lá cây khá dài, hắn dùng nội lực phóng nó về một chỗ trong màn đêm, Bắc Thần Quỳnh vẫn không thể hiểu nam nhân này đang làm gì thì đã thấy La Dực vác một con heo rừng đến, mà con heo rừng này cư nhiên lại bị thương bởi một chiếc lá. Nàng trố mắt nhìnchiếc lá, trong lòng không ngừng sợ hãi, rốt cuộc những người này thâmtàng bất lộ tới mức nào?
"Bọn ta biếtngươi đã đói, dù sao cũng là nữ nhân, lại là tiểu thư con nhà thế gia.Không quen với cuộc sống trong rừng sâu, coi như bọn ta bảo vệ ngươi antoàn ra khỏi đây, ngươi dẫn bọn ta ra khỏi đây, không lỗ cũng không lời" Tần Thiên Minh cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-di-the/84316/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.