Tôn Hàn Phong mở miệng kể lại những gì mình biết về tình hình hiện tại của Lạc Tử Băng, đôi mắt vốn mang theo tia lãnh đạm lại ánh lên chút sự nhu hòa sâu trong đáy mắt. Tất cả chăm chú nghe, trong đầu không ngừng sàng lọc thông tin, ai cũng có một ý nghĩa riêng nhưng đều chung một mục đích đó là làm sao để bảo vệ Lạc Tử Băng? Bởi vì thân thuần âm bây giờ mới chính thức phát huy được khả năng mị hoặc của nó.
La Dực trầm mặc rồi bỗng nhớ tới gì đó, đôi mắt màu vàng kim luôn kiêu ngạo giờ lại phảng phất sự lo lắng không đành lòng, khuôn mặt tuấn mỹ theo cái nhíu mày làm tăng thêm ba phần nghiêm túc "Vậy chừng nào Băng mới tỉnh?" Giọng nói vốn êm tai nhưng lại như đang trách mắng ai đó, chính là rất bực nhưng cũng rất lo.
Tôn Hàn Phong hơi nhíu mi tâm "Ít nhất là hai tháng" Âm vực trầm ấm nói ra lại khiến người khác không rét mà run, một câu không uy hiếp lại có sức ảnh hưởng đến mức khó tin
"Không còn cách nào sao?" Nhiễm Viên Hoàng xoa xoa tay, mái tóc vàng nhạt làm làn da trắng càng thêm sức sống, những ngón tay thon dài làm người khác rất muốn chạm vào mà sờ thử. Đôi con ngươi màu nâu nhạt nhu hòa không rõ cảm xúc trong đó là gì, tựa như tất cả những việc trên đời này đôi mắt này đều đã nhìn qua, đều đã giác ngộ
"Vẫn còn, chỉ là..." Tôn Hàn Phong hơi dừng lại, không định nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt thắc mắc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-di-the/84301/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.