Ôn Yến ngồi dậy, vươn tay ấn vào nơi bị chuôi kiếm đâm vào, đau đến nỗi rơi cả nước mắt, phải chăng gãy xương rồi ư?
Ngày càng nhiều thị vệ gia nhập vào cuộc chiến, những người hắc y thấy đánh không lại nên đã sử dụng cách cả hai cùng bị thua thiệt ra chiêu lao tới Tống Vĩnh Kỳ, tung thanh kiếm ra, phía trước Tống Vĩnh Kỳ có thị vệ che chở nhưng thanh kiếm đó lại đâm vào cơ thể thị vệ sau đó xuyên thẳng vào bụng của Tống Vĩnh Kỳ.
“Vương gia!” Bọn thị vệ hét tung lên.
Ôn Yến kinh ngạc, vội nhịn lại cơn đau bò tới bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ và tên thị vệ đó, may rằng vết thương của Tống Vĩnh Kỳ không quá sâu, tên thị vệ đó đã hoàn toàn gánh hết tất cả sức mạnh của thanh kiếm thay hắn.
Nhưng tên thị vệ đó thì nguy rồi, thanh kiếm xuyên qua bụng y, chắc chắn đã đâm thủng ruột, hiện giờ máu chảy ào ạt ra, nơi y đang nằm đã nhuốm đầy máu tươi.
Nàng khom người xuống kiểm tra, khẽ nói: “Đừng sợ, ta sẽ giúp chàng, bây giờ ta cầm máu cho chàng trước.”
Nàng cầm một thanh kiếm lên xé y phục của y, vết thương rất lớn, ít nhất cũng phải năm li, có thị vệ đưa thuốc kim sang, nàng sững sờ chợt nhớ ra mình đang ở cổ đại, nàng liền cắn nắp thuốc kim sang ra và rắc lên đó, sau đó quấn lại bằng một dải vải để cầm máu.
Tên thị vệ đó đã không còn tỉnh táo, từ từ nhắm mắt lại, may rằng đã cầm máu kịp thời, hơi thở cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/173209/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.