Sở dĩ Kinh Mặc không phản kháng là vì cả người nàng đều lờ mờ, mơ màng ngủ, ban đầu còn tưởng rằng đây là cảnh trong giấc mơ của nàng.
Nhưng nàng không ngờ rằng, lá gan người này lại lớn như vậy.
Là ai dám xông vào phòng của nàng? Đáp án nàng đã biết từ trước rồi.
Kinh Mặc đã khôi phục lại tinh thần, Hứa Kế Thành nhìn nữ tử nằm dưới thân mình, giờ phút này trong mắt nàng trong sáng rõ ràng.
Nhìn ánh mắt của nàng, Hứa Kế Thành chỉ muốn lẩn trốn.
"Yêu râu xanh, lưu manh, khốn nạn." Đầu óc Hứa Kế Thành như bị chập mạch, Kinh Mặc đã tỉnh táo, nàng nhìn Hứa Kế Thành, tức giận hét lên.
Hứa Kế Thành cũng nhìn Kinh Mặc, chỉ dáng vẻ tức giận của nàng thôi cũng đã đẹp như vậy rồi, mặt đỏ bừng, hiển nhiên còn mang theo chút dư vị lưu luyến vừa rồi.
Hứa Kế Thành định giải thích nhưng không biết nên mở miệng thế nào, trong lúc khó nói bỗng cảm thấy sau đầu đau nhức rồi ngất đi.
Những lời nói tình cảm lưu luyến trong lòng chưa kịp nói ra khỏi miệng.
"Trọng Lâu tên khốn kiếp, hắn ta thừa dịp tỷ ngủ cợt nhả với tỷ mà đệ cứ ở đó nhìn, bây giờ mới xuất hiện có phải hơi sớm rồi hay không? Đệ nên chờ lúc tỷ của đệ khó giữ được trong sạch hãy xuất hiện, đệ..." Kinh Mặc thấy Trọng Lâu ở phía sau Hứa Kế Thành, ngẫm lại toàn bộ quá trình vừa rồi bị Trọng Lâu nhìn thấy hết, trong lòng bỗng thấy phiền, tức giận quát Trọng Lâu.
"Tỷ bảo ta nhìn tỷ, ta tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1631437/chuong-761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.