“Nhưng nữ nhân như vậy giả lắm, cảm giác giống như đeo mặt nạ, đẹp thì có đẹp, nhưng cực giống bông hoa giả trong cung.” Kinh Mặc không chú ý tới cảm xúc nơi đáy mắt của Trần Nguyên Khánh, rất chân thành đánh giá dung mạo trang điểm của mình, đẹp thật, nhưng đẹp như này nàng thấy quá nhiều rồi, phi tần mỹ nữ trong cung có ai không phải là dáng vẻ như này chứ.
“Không chừng phu quân của con sẽ thích con như này.” Trần Nguyên Khánh đã biết rồi, gương mặt tỉ mỉ trang điểm như này chắc chắn sẽ bị Kinh Mặc chê bai, cho nên tốt bụng khuyên nhủ.
“Vậy mắt của hắn mù cỡ nào? Nếu như thật sự có sở thích biến thái như này, vậy Trần thúc khi ta muốn đào hôn thúc phải giúp ta.” Nói xong Kinh Mặc mỉm cười với Trần Nguyên Khánh, nụ cười đó, tựa như một làn gió xuân trong ngày đông giá rét, trong nháy mắt thổi bay nút thắt tối tắm trong lòng Trần Nguyên Khánh.
“Hôm nay là đại hôn của con, không thể nói linh tinh được, ngoan ngoãn đợi ở đây, người của Thành Vương phủ vừa rồi đã vào thành rồi.” Trần Nguyên Khánh nói xong thì đi, tiền sảnh còn có quá nhiều chuyện cần xử lý, nhưng hắn ta chính là không yên tâm, tóm lại không nhịn được mà quay lại liếc nhìn, lại liếc nhìn, tiểu cô nương hắn ta xem như châu báu, sau hôm nay sẽ trở thành tân nương của người ta rồi.
Trần Nguyên Khánh vừa đi, Lãnh Tố đã bước vào, thấy Kinh Mặc đẹp kinh diễm lòng người, nàng bụp một tiếng quỳ trên đất, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1631423/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.