“Hứa đại nhân thật có chí khí, phải kí giao kèo mất nước này mà ngài cũng cười được.” Kinh Mặc vẫn nhịn không được xỉa xói, nàng tin lời mẹ nói là đúng, chuyện xảy ra bất thường chính là có quỷ.
Hứa Thành Trù bị lời nói của Kinh Mặc làm cho xấu hổ, nhưng mà sắc mặt của hắn sớm lấy lại trạng thái bình tĩnh, chỉ là nụ cười trên môi đã biến mất.
“Nếu như ngài không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì giao kèo hôm nay chúng ta không kí.” Lời nói của Kinh Mặc vừa tùy hứng vừa ngang ngược, cuối cùng khiến cho khuôn mặt của Hứa Thành Trù khó coi thêm mấy phần. Hắn nhìn Kinh Mặc, miễn cưỡng mỉm cười, muốn giải thích nhưng không có cách nào để mở miệng.
Bởi vì sau lưng hắn còn có tai mắt của Hoàng Thượng.
Hắn chỉ có thể đưa mắt ra hiệu với Kinh Mặc, Kinh Mặc bất lực nhìn hắn, cuối cùng cũng mềm lòng, vẫy tay để các quan viên khác của Tử Húc Quốc đi ra ngoài, sau đó nàng nhìn chằm chằm Hứa Thành Trù, nói một câu rất trịnh trọng: "Nếu như hôm nay ngài không cho tôi một lý do thuyết phục, giao kèo này tôi sẽ không kí. Dù sao, binh lính của Đại Lương chúng tôi đang đóng quân trong thành Kinh Mặc, con dân của Đại Lương chúng tôi không phải là người phải hoảng hốt lo sợ."
"Được rồi, công chúa nhỏ của ta, ta nói sự thật, ta nói sự thật, ta là người của Thành Vương, kiếp này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Thành Vương lấy vợ. Chuyện tốt như vậy đương nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1631415/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.