Chương trước
Chương sau
Lúc Lãnh Tố tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau rồi, nàng ta không ngờ mình vẫn còn sống.
“Nước, tôi muốn...... uống nước.” Lãnh Tố mở miệng, cổ họng đau như bị đao cắt qua vậy.
Dòng nước ấm áp còn chưa đưa vào miệng, bên tai đã truyền tới một tiếng hô nhỏ, Lãnh Tố quay đầu, trông thấy gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Thấy Lãnh Tố nhìn mình, tâm tình hắn rất tốt, đứng dậy, rót nước, sau đó bưng đến trước mặt Lãnh Tố, Lãnh Tố mở miệng, lại không ngờ người đàn ông kia thế mà lại đổ nước lên giường nàng ta, một giọt cũng không để sót lại.
“Ngươi......” Lãnh Tố đã quên, người đàn ông này ác độc thế nào, hắn hung tợn trừng nàng ta, như thế trước mặt hắn lúc này là kẻ thù không đội trời chung với mình vậy.
“Dù sao ngươi cũng không muốn sống nữa mà, khát chết thì thôi.” Đôi môi mỏng của người đàn ông phun ra những lời lẽ vô tình nhất.
“Thế thì ngươi cứu ta ra làm gì, để ta chết trong biển lửa luôn đi không phải càng tốt à.” Phẫn nộ luôn khiến con người ta sinh ra sức mạnh cực đại, Lãnh Tố thân thể vốn còn rất yếu ớt lại không có chút vẻ gì mềm yếu nói.
“Ngươi chết trong biển lửa rồi, thì ta làm sao còn có thể chặt thi thể ngươi gửi cho Tống Trọng Lâu được nữa, ngươi muốn chết đi là xong, không còn chuyện gì nữa à, ngươi mơ đẹp quá rồi đấy.” Vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm ấy, nhưng lại có thể khiến người ta tức đến giậm chân.
Lãnh Tố không nói gì nữa, bởi vì đã bị hắn nói trúng dự định của mình, nàng ta không muốn để mình trở thành mối nguy hại đe dọa đến Tống Trọng Lâu, cũng không muốn Tống Trọng Lâu hết lần này đến lần khác phải chịu đau đớn thấu xương, thế nên nàng ta mới muốn dùng lửa, như vậy thì Tống Trọng Lâu có thể chỉ đau lòng nhất thời thôi, không phải mãi giày vò vì cái chết của nàng ta, lại không ngờ, đến chết trong biển lửa cũng trở thành ước vọng xa vời.
Đây mới thực sự là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Người đàn ông này chính là ma quỷ.
“Đợi Kinh Mặc gả cho An Thân Vương rồi, ta sẽ trả ngươi về, ngươi tốt nhất đừng vùng vẫy nữa, nếu không ta có biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết đấy, đương nhiên, cũng sẽ khiến cho Tống Trọng Lâu mà ngươi tâm tâm niệm niệm vào đau khổ thương tâm.” Người đàn ông dùng giọng ôn hòa nói, nhưng lời lẽ lại đều mang ý đe dọa.
“Muốn khiến cho công chúa của bọn ta ngồi yên chịu chết ấy hả, ngươi nằm mơ đi, trong lòng Tống Trọng Lâu, ta làm sao bì được với Kinh Mặc chứ, mà trên chiến trường, ngươi cũng đấu không lại Kinh Mặc đâu, thế nên, ngươi thua chắc rồi.” Lãnh Tố nói chuyện rất khó khăn, cổ họng đau như thiêu như đốt, nhưng nàng ta vẫn dùng hết sức lực nói cho xong, không biết vì sao, nàng ta không muốn để cho người đàn ông này quá đắc ý.
“Thế thì ngươi cứ chờ đi, chờ ta với nàng ta giao chiến trên chiến trường......” Nghe xong lời Kinh Mặc nói, trên mặt người đàn ông tràn đầy vẻ dịu dàng.
Lãnh Tố sửng sốt, có chút khó hiểu, rõ ràng người đàn ông này muốn trưởng công chúa Kinh Mặc gả cho An Thân Vương của Tử Húc, vì sao khi nhắc đến Kinh Mặc, trên mặt hắn ta lại tràn đầy vẻ dịu dàng như vậy......
“Đợi thương thế tốt lên thì tới lều của ta hầu hạ.” Người đàn ông đột nhiên quay đầu, nói với Lãnh Tố.
Lãnh Tố ngẩn người, có chút không hiểu lời hắn ta nói.
Hai chữ ‘hầu hạ’ này, hàm nghĩa quá phong phú, đặc biệt là dưới tình huống hắn đã biết được tình cảm của Tống Trọng Lâu với mình.
Cảm nhận được vẻ phòng bị nơi đáy mắt Lãnh Tố, tâm tình hắn càng thêm tốt đẹp, hắn cúi người, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tố, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta không có hứng thú với người đã có nam nhân đâu, cái loại hầu hạ mà ta nói chính là bưng trà rót nước giặt quần áo ấy.”
“Ngươi đừng hòng sỉ nhục ta, ta......” Lãnh Tố tưởng tượng mình giống một nha hoàn hầu hạ người đàn ông kia, hận ý trong đáy mắt lại bùng lên.
“Tri ân báo đáp ngươi có hiểu không hả? Nếu như không nhờ có ta, cái mạng nhỏ này của ngươi đã không còn rồi, thế nào, chẳng lẽ tính mạng ngươi còn không đáng để ngươi bưng trà rót nước cho ta à?” Giọng điệu người đàn ông vẫn nhỏ nhẹ như thế, lại mang theo khí tức lẫm liệt, khiến Lãnh Tố không biết phải trả lời thế nào.
“Ta không cần ngươi cứu, là tự ngươi muốn cứu đấy chứ, lại nói, ta vì sao muốn tự sát ngươi là người biết rõ nhất mà, ngươi......” Lãnh Tố cao giọng hét, nàng ta muốn người đàn ông hiểu rõ, nàng ta không nợ hắn cái gì cả.
“Ngươi chết rồi, nghiệp chướng trên người ta sẽ càng nặng, vì thế ta sẽ không để ngươi chết đâu, đặc biệt trước khi Kinh Mặc được gả tới Thành Vương phủ, ngươi nhất định phải tiếp tục sống.” Người đàn ông cười nói với Lãnh Tố, chỉ là trong giọng nói ôn hòa ấy đều ẩn chứa âm u lạnh lẽo.
“Ngươi ức hiếp người quá rồi đấy, ngươi......” Lãnh Tố lớn giọng hét về phía người đàn ông, dùng hết sức lực toàn thân.
Chỉ có điều, tiếng kêu gào tuyệt vọng của nàng ta chẳng tạo thành chút xíu ảnh hưởng nào tới người đàn ông kia cả, hắn vẫn mang theo ý cười trên mặt, chầm chậm rời đi, giống như một vị tướng quân chiến thắng trở về vậy.
Trong lều tĩnh mịch tựa đêm dài, Lãnh Tố nằm trên giường lớn, im lặng rơi nước mắt, mãi đến thật lâu thật lâu sau, nàng ta mới cao giọng hét vọng ra bên ngoài, ta muốn uống nước, ta muốn uống nước.
May mắn thay, người hầu không biến thái như người đàn ông kia, nhanh nhẹn rót nước, đút cho nàng ta uống nước, hầu hạ cực kỳ tận tâm, không lâu sau, vốn dĩ cũng không bị thương nặng gì, thân thể nàng ta rất nhanh đã hồi phục trở lại.
Chỉ là nàng ta không muốn tiếp xúc với người đàn ông kia, cứ có cảm giác lại gần người đàn ông kia sẽ gặp phải nguy hiểm, hắn ta giống như một con thú dữ vậy, trông thì có vẻ ngoan ngoãn đấy, nhưng không biết lúc nào sẽ cắn người ta một ngụm, mà vết thương này tuyệt đối có thể lấy mạng người.
Lãnh Tố cho rằng chỉ cần mình ở mãi trong lều giả bệnh, sẽ có thể tránh tiếp xúc với người đàn ông kia, đợi trưởng công chúa Kinh Mặc tới biên quan, nàng ta có thể toàn thân trở ra.
Chỉ là dự định tốt đẹp của nàng ta vẫn tính toán sai một chỗ, bởi vì có một người cũng hiểu rõ tình trạng cơ thể nàng ta giống như nàng ta vậy, sau khi biết nàng ta không còn vấn đề gì lớn nữa, người đàn ông kia vẫn luôn đợi nàng ta tới lều mình hầu hạ, lại không ngờ phải đợi từ ngày này sang ngày khác......
“Đi, ném nữ nhân kia xuống hố phân cho ta, nửa canh giờ sau lại cứu nàng ta lên, sau đó cho nàng ta lựa chọn, đến chỗ của ta hầu hạ hay là mỗi ngày ở trong hố phân nửa canh giờ.” Lúc nói những lời này, trên mặt người đàn ông tràn đầy phẫn nộ, không hề cảm thấy ném một nữ tử xinh đẹp như hoa vào hố xí là loại chuyện không thể thuyết phục cỡ nào.
Các thị vệ sớm đã biết rõ tính khí nói một không nói hai của chủ nhân mình, đương nhiên đều ngoan ngoãn tuân mệnh.
Sau đó cô nương Lãnh Tố xinh đẹp như hoa như ngọc bị một kẻ ngang ngược không nói lý ném vào trong hố phân, nửa canh giờ sau, thiếu chút nữa bị mùi phân hun chết, khi đứng trước câu hỏi của thị vệ, Lãnh Tố cực kỳ kiên định lựa chọn tới hầu hạ tên đàn ông cổ quái kia.
Chỉ là, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lãnh Tố chỉ đơn giản tẩy rửa một chút liền đi đến lều của người đàn ông kia, lúc bước vào trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thối của hố phân, khiến người ngửi được đều nhịn không nổi phải bịt mũi lại.
Lãnh Tố nhìn những người xung quanh né mình thật xa, hoàn toàn không để ý tới mùi thối trên người mình, chầm chậm bước vào trong lều, cực kỳ thản nhiên tiếp nhận tách trà trong tay thị vệ, sau đó bưng đến trước mặt người đàn ông mặc y phục trắng đang ngồi trên tháp, mềm giọng nói: “Mời tướng quân dùng trà.”
Người đàn ông vươn tay nhận lấy tách trà, nhưng vừa quay đầu đã ngửi thấy một mùi thối khiến mình ngạt thở, hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang cười trước mắt, khuôn mặt vốn bình tĩnh dường như đông cứng lại.
“Tướng quân dùng trà đi, ta vừa dùng tay thử rồi, độ ấm của tách trà này vừa đủ.” Lúc nói lời này, Lãnh Tố còn đắc ý giơ ngón tay của mình lên cho người đàn ông kia xem, để thành công khiến hắn ghê tởm, nàng ta thậm chí còn không thèm rửa tay.
Quả nhiên, Lãnh Tố vừa mới nói xong, người đàn ông đã nhịn không được ghê tởm trong lòng, không ngừng nôn khan.
“Ngươi cút ra ngoài mau, cút.” Người đàn ông cao giọng hét lên với nàng ta, sau đó cúi người nôn.
“Tướng quân ngài không thể như vậy được, ngài kêu ta đến hầu hạ ngài, ta đương nhiên phải hầu hạ ngài thật tốt rồi, ngài như vậy là ghét bỏ ta sao? Nhưng ta không muốn phải ở trong hố phân nữa đâu, vẫn là chỗ của tướng quân tốt hơn, thơm hơn hố phân kia không biết bao nhiêu lần.” Lãnh Tố vừa nói, vừa giơ tay làm ra động tác như muốn giúp người đàn ông lau miệng, người đàn ông nhìn nữ nhân tích cực chủ động, như biến thành một người khác trước mặt, đột nhiên vươn tay, đẩy nữ nhân ra thật xa.
“Ngươi tưởng rằng bản tướng quân không dám giết ngươi có phải vậy không?” Sắc mặt người đàn ông tái mét, hắn vừa lau sạch bàn tay bị Lãnh Tố chạm vào của mình, vừa chất vấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.