"Kinh Mặc, tỷ làm vậy không phải nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đây rõ ràng là tỷ tự chui đầu vào lưới." Giọng Trọng Lâu nhỏ nhẹ nhưng lại răn dạy Kinh Mặc. Sau khi mẫu hậu rời đi, cách phụ hoàng đối xử với hai bé thay đổi rất nhiều, y khoan dung Kinh Mặc, nhưng lại khắc nghiệt với cậu bé. Cho nên, nếu phụ hoàng biết hai bé tới Tử Húc Quốc, thì hình phạt của Kinh Mặc là cấm túc, còn bé là đòn roi. Trọng Lâu bị phụ hoàng phạt nhiều lần nên biết rõ nếu bị phụ hoàng phát hiện, chờ cậu bé là cái gì, cho nên cậu bé rất lo lắng, sợ hãi. "Đệ sợ cái gì, chỉ cần chúng ta chọc mẹ vui, phụ hoàng sẽ không dám phạt chúng ta, bây giờ mẫu hậu kêu phụ hoàng đi hướng đông, phụ hoàng tuyệt đối không đi hướng tây, chuyện này, Trọng Lâu đệ phải tin tỷ, từ trước tới giờ tỷ không hề hại đệ." Kinh Mặc nói nghiêm túc, Trọng Lâu vui vẻ đồng ý, hoàn toàn không để ý sự chột dạ trên gương mặt của Kinh Mặc. "Vậy lỡ ám vệ phát hiện chúng ta thì sao? Chúng ta phải làm như thế nào?" Trọng Lâu nhỏ giọng hỏi Kinh Mặc. "Trọng Lâu, đệ mới là người có dị năng, không phải ta, giờ ta chờ đáp án của đệ." Kinh Mặc có ý tốt nhắc nhở. Lúc này Trọng Lâu mới nhớ ra cái gì, xấu hổ nói: "Hai năm nay không dùng tới, suýt quên mất mình có dị năng." Kinh Mặc không nói gì, chỉ là ánh mắt hơi xem thường. "Tốt lắm, chúng ta có thể đi rồi, bọn họ đã phát hiện chúng ta rồi, họ nghe lệnh của Lí Tuân tất nhiên phải bảo vệ chúng ta." Trọng Lâu dùng dị năng cảm giác một chút, nghiêm túc nói với Kinh Mặc. "Vậy chúng ta nói lại kế hoạch một lần, để cho họ biết, lỡ đâu chúng ta nghĩ chưa kĩ, bọn họ cũng có thể giúp chúng ta bổ sung." Kinh Mặc nói nhỏ, kể lại kế hoạch với Trọng Lâu, mà Tống Trọng Lâu cũng cảm giác được xung quanh cậu bé có mấy người ngóng tai lên lắng nghe. Hai bé dùng cách thảo luận để ám vệ biết kế hoạch của mình, rồi sau đó dắt tay rời đi, mà Lí Tuân nhìn theo bóng dáng hai bé, ra lệnh cho ám vệ: "Bảo vệ tốt hai vị tiểu chủ tử." "Vậy bên phía Hoàng thượng…" Chủ nhân của ám vệ là hoàng thượng Hoàng thượng, hai tiểu chủ tử tới Tử Húc Quốc chính là chuyện lớn, họ phải bẩm báo lại. "Chuyện này để ta làm." Lí Tuân thở dài nói nhỏ. Hắn ta và đám người Thiên Sơn biết ý nghĩ của Hoàng thượng, lúc này cô gái giống với Ôn Yến trong vườn kia còn sống cũng chỉ vì Hoàng thượng quyết định phân rõ giới hạn với môn chủ Ôn Yến. Nhưng đây chỉ là quyết định của Hoàng thượng, những người bên cạnh hoàng thượng như họ, đều không đồng ý. Cho nên hai vị tiểu chủ tử đến Tử Húc Quốc có thể là cơ hội tốt, hắn ta tạm giấu tin của hai cậu bé đi, hy vọng hai đứa bé này có thể đem đến sự chuyển biến trong chuyện của chủ tử. Hoàng thượng không để ý tình cảnh của bản thân mà nghĩ cho hắn ta, tìm con về cho hắn ta, hắn càng nên nghĩ cách để cho cho chủ tử và môn chủ Ôn Yến người có tình ở bên nhau. Sau khi Lí Tuân thấy ám vệ rời khỏi thì đi tới viện Tây Khoa, con của hắn ta sống ở đó, con của hắn ta và Yên nhi, trong khoảng thời gian này ở chung, hắn ta thương yêu đứa nhỏ này, hận không thể ở bên cạnh con mỗi phút mỗi giây. Mà lúc này chính viện vẫn đang diễn vở kịch cô gái nhan sắc tầm thường dùng tiếng ca và vũ đạo hấp dẫn quân vương, chỉ là khác với cô gái luôn cố thể hiện mình lương thiện trước đây, đã nhảy múa cho Tống Vĩnh Kỳ xem hơn một tháng rồi cô ta không nhịn được nữa, trong điệu múa có chút mê hoặc và dã tâm, giống như muốn dùng dung mạo và dáng người của mình chinh phục Tống Vĩnh Kỳ. Lúc này thì không, vốn dĩ cách Tống Vĩnh Kỳ vài bước xa, nàng ta nhẹ nhàng đi vài bước tới cạnh Tống Vĩnh Kỳ, ống tay áo có hương thơm giống như vô ý lướt qua gương mặt bình tĩnh của Tống Vĩnh Kỳ, sau đó lại xoay người, bưng ly rượu trước mặt Tống Vĩnh Kỳ lên, chậm rãi quỳ trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, dâng rượu tới bên môi Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ chỉ nhìn lướt qua nàng ta, rồi quay đầu đi, nàng ta xấu hổ, nhưng nét mặt không hề mất mác, chỉ hùa theo tiết tấu của nhạc, giơ tay nâng chén rượu uống sạch, sau khi múa vài cái cạnh Tống Vĩnh Kỳ, liền cúi đầu, dáng vẻ giống như muốn móm rượu trong miệng sang cho Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm đôi mắt đầy tình ý của nàng ta, cười thản nhiên, bình tĩnh nói: "Bẩn." Mặt nàng ta lập tức đỏ lên, ánh mắt u oán, nàng ta chậm rãi uống rượu trong miệng, nước mắt tuôn rơi. Bởi vì nàng ta không nhảy nữa, cho nên nhạc đệm cũng ngừng lại, Tống Vĩnh Kỳ than thở, bình tĩnh nói: "Trẫm không thích bộ dạng ngươi lúc khóc, xấu." Một câu thôi, khiến cho nước mắt cô gái không dám rơi xuống nữa, trước khi được tặng tới đây nàng ta biết rất rõ, nếu nàng ta muốn sống sót, muốn sống tốt, phải lấy lòng nam nhân trước mặt. Nhưng đã hơn một tháng, nam nhân này lại giống lạnh lùng như khối băng, không chút tình cảm. Để đạt được mục đích của mình, nàng ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không, nhưng lại bị y vũ nhục, bẩn, xấu. Vậy trả giá của nàng ta mấy ngày nay thì sao? "Hoàng thượng, thiếp …" Nàng ta còn muốn giải thích, nàng ta biết lần này đã vượt qua khuôn phép rồi. "Lại có lần sau, sẽ đưa ngươi trở về, ngươi chỉ kẻ thế chỗ, vĩnh viễn đều như vậy, người ta yêu không phải ngươi." Lời của Tống Vĩnh Kỳ như dao cắt nát hy vọng mấy ngày nay của nàng ta, phá tan những thứ mà nàng ta tự cho là đúng, nàng ta vẫn luôn nghĩ mình đặc biệt. "Hoàng thượng, thiếp…" Nàng ta còn muốn nói, nhưng sau khi mở miệng mới phát hiện, không biết bản thân muốn nói gì, nàng ta là do tam hoàng tử đưa tới, không có khả năng trung thành với Tống Vĩnh Kỳ, nói thích y, thiếu nữ nào lại không chìm vào gương mặt anh tuấn và khí độ của y chứ. Như lời y nói, nàng ta chỉ là kẻ thế chỗ, mà y là quân vương cao cao tại thượng không thể chạm tới. "Đây là điệu múa thứ năm trong ngày hôm nay, mới hát ba bài thôi, tiếp tục hát, tiếp tục múa, hát đủ mười lăm bài, múa đủ hai mươi bài có thể lui xuống." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói ra số lượng của nhiệm vụ ngày hôm nay, rồi xoay người rời đi, vẫn giống như những hôm khác. Đúng vậy, bên ngoài đồn Tống Vĩnh Kỳ say mê tài ca múa của nàng ta tất cả đều là giả, mỗi ngày Tống Vĩnh Kỳ sẽ chỉ đến đây một chuyến vào giờ Mão, tới rồi đi vội vàng, nhưng mỗi ngày y đều đưa ra số lượng cho nàng ta, cho nên bên ngoài tiểu viện mới nghe được tiếng cô ta ca múa. Nhìn bóng dángTống Vĩnh Kỳ rời đi, đôi mắt giống với Ôn Yến có không cam lòng và thù hận, nàng ta trổ hết tài năng từ rất nhiều cô gái trong phủ tam hoàng tử, nàng ta cũng kiêu ngạo, lại không ngờ chỉ một tháng thôi, Tống Vĩnh Kỳ đã khiến nàng ta rơi ra khỏi chốn thần đàn cao ngạo của bản thân. Không cam lòng, thật sự không cam lòng … Nàng ta biết rõ vận mệnh của mình, nếu không tiếp tục vì Tống Vĩnh Kỳ bán mạng ca hát khiêu vũ, sẽ có một ngày, tam hoàng tử biết nàng ta thật ra cũng không được sủng ái, khi đó hắn ta sẽ nghĩ cách trừ khử nàng ta, sau đó đổi một cô gái giống với Ôn Yến … Đây là vận mệnh của nàng ta, mà nàng ta lại không muốn tin vào vận mệnh. Gian nan sống qua một trận, vì sống tốt hơn, ngay cả dung nhan tuyệt sắc cũng không cần, thay đổi một gương mặt bình, nàng ta chỉ có thể thử, đó là con đường biết rõ là mạo hiểm nhưng vẫn phải đi. Tuy không cam lòng, nhưng nàng ta vẫn thông minh mà tiếp tục ca hát khiêu vũ cho tới khi nàng ta múa xong số lượng Tống Vĩnh Kỳ quy định, rồi lại một lần nữa sức cùng lực kiệt ca hát tới khàn giọng. Nàng ta lê thân thể mệt mỏi trở về phòng ngủ của mình, vội vàng lấy quần áo lúc mình mới vào phủ ra, nàng ta siết chặt gói giấy rớt ra từ trong quần áo, đó là Lương Quang Tường cho nàng ta trước khi đi, lúc ấy Lương Quang Tường nói, thứ này sẽ giúp nàng ta đạt được mong muốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]